CHIẾN THẦN - Trang 637

Mà là ngày đầu tiên, ngày đầu tiên sau khi em tỉnh lại từ cơn hôn mê.

Lúc đó, em nhìn thấy anh ngồi một mình trong bóng đêm, bóng dáng anh
vừa trầm lặng vừa lạnh lùng, tựa hồ đã cô độc ở đó rất lâu rồi.

Thì ra là từ lúc đó, A Triệt!

Kể từ khi đó, ánh mắt của em bắt đầu dõi theo anh, chú ý tới từng động

thái nhỏ của anh, suy nghĩ đến từng câu từng từ mà anh nói. Em cho là
mình đã sùng bái anh đến mức coi anh như một vị thần, mà không biết
rằng, thật ra, em chỉ không muốn anh lại ngồi một mình lặng lẽ, cô đơn như
vậy nữa. Trong khi đất trời và năm tháng vẫn không ngừng thay đổi, không
ngừng trôi qua trước mắt anh, anh vẫn chỉ cô đơn ở đó một mình.

Có nhiều lúc, em lang thang đến quảng trường đế đô, nơi hằng đêm đều

có, có người cầu nguyện cho Nguyên soái, cầu nguyện thân thể Nguyên soái
được an khang. Nhờ vậy, em mới biết, sự sống chết của một người hóa ra
lại có sức mạnh chi phối vận mệnh của nhiều người đến vậy. Mà một người
ngủ say cũng có thể khiến hi vọng của vô vàn người đột nhiên tan biến.

Ngay cả một kẻ tội đồ đã tự tay đẩy anh xuống vực sâu như em cũng có

thể cảm nhận được sự cao thượng thuộc về anh.

Mà em cũng vì sự cao thượng này, vì tâm tư trầm lặng mà dịu dàng của

anh, sẵn lòng chấp nhận làm bất cứ chuyện gì.

Khả năng chiến đấu của em dường như đã đứng đầu đại lục, anh và

Thẩm Mặc Sơ có lẽ cũng không có cách nào thắng nổi em. Mấy ngày nay,
em đã giết rất nhiều người, cũng học được cách xúi bẩy người vô tội chịu
chết thay em. Bàn tay em đã dính đầy máu tươi, khắp người đều đã nhúng
chàm. Vậy mà anh vẫn chưa tỉnh lại.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.