CHIẾN THẦN - Trang 731

Bởi vì… những tên zombie hay người máy gặp phải trên đường đi đều bị

bọn họ gọn gàng và lẳng lặng tiêu diệt sạch. Còn khi gặp phải những đội
quân lớn, Nguyên soái cũng có cách dẫn dắt bọn họ lẹ làng vượt qua.

Căn cứ vào những tin tức của mật thám gửi về từ thủ phủ quân địch, chỗ

này còn cách tổng bộ chỉ huy liên quân người máy – zombie ít nhất hai
ngày hai đêm đi đường. Có điều, để bắt kịp tốc độ của Nguyên soái, nhóm
binh sĩ tinh nhuệ cũng phải cố gắng hết sức mình.

“Chiến dịch Bàng Sa không lừa được bọn chúng lâu nữa đâu.” Nguyên

soái từng nói với Quan Duy Lăng. “Một khi phát hiện ra, Minh Hoằng nhất
định sẽ cho chặn đứng mọi ngả đường có thể tới cứu cô ấy.”

Hơn nữa, lúc chiều, khi nhìn bầu trời càng lúc càng tối dần, trong lòng

Nguyên soái không khỏi dâng lên một nỗi bất an mơ hồ.

Anh luôn kiên định với mục tiêu của mình, chưa bao giờ có bất cứ suy

nghĩ dư thừa nào. Vậy nhưng mấy ngày trước, khi nhìn thấy hình ảnh Hứa
Mộ Triều bị Minh Hoằng ôm chặt vào lòng, một cảm xúc khác lạ chợt dâng
lên trong lòng anh.

Anh trước giờ chưa có lúc nào làm việc theo cảm tính, thế nhưng lần này,

sự tức giận tích tụ trong lòng bây lâu không kìm nến nổi mà bột phát một
cách không hề báo trước. Anh có cảm giác muốn tự tay đâm cho Minh
Hoằng một nhát. Không, tự tay đâm thôi chưa đủ, mà có giết chết hắn cũng
vẫn chưa đủ.

Lá thư Hứa Mộ Triều để lại có lẽ chỉ là một trong những cách bày tỏ tình

cảm của cô, vậy nhưng lại được anh trân trọng nhét vào trong ngực áo, đi
đâu cũng mang theo. Mỗi khi màn đêm buông xuống, anh lại lấy nó ra, lặng
lẽ đọc. Khi đọc đến câu “đất nước này của anh, em sẽ thay anh gánh vác”,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.