CHIẾN THẦN - Trang 732

anh lại nhớ đến đôi mắt lúc nào cũng trong veo mà đầy khí phách, kiên
cường của cô.

©STE.NT

Anh cảm thấy một nơi nào đó trong trái tim mình đang khẽ nhói đau.

Cảm giác này hơi giống với tình cảm mà anh dành cho Cố Lệ, nhưng cũng
rất khác. Mỗi khi nhớ tới lúm đông tiền cùng mái tóc dài đen mượt của cô,
Nguyên soái lại cảm thấy mình bị mỗi cái nhăn mày, mỗi một nụ cười của
cô trêu chọc làm cho ngứa ngáy không yên.

Mà mỗi khi nhớ đến lần đầu tiên nhìn thấy cô, anh đã coi cô là vật thí

nghiệm, trong mắt anh khi đó, cơ thể cô nằm trên bàn thí nghiệm chỉ đơn
giản là cơ thể của một người phụ nữ bình thường. Thế nhưng rất nhanh sau
đó, chính cơ thể mềm mại, trắng như tuyết ấy lại thiêu đốt đôi mắt anh còn
mãnh liệt hơn bất cứ ngọn lửa nào. Lần đầu tiên anh cảm thấy hối hận, hối
hận vì đã để cô khỏa thân ngay trước mặt mấy nhà khoa học.

Có một đêm, khi hồi tưởng lại ánh mắt âm trầm của Hứa Mộ Triều cùng

cách cư xử thân mật của vua zombie đối với cô trong cái đêm thảm sát đó,
anh đã nghi ngờ và truy xét đủ loại dấu vết còn sót lại của zombie trong
phòng cô, và dễ dàng đoán ra được khoảng thời gian mà vua zombie ở lại
đó…

Anh cảm thấy khó chịu, khó chịu vô cùng. Cảm giác đó giống như bộ tư

lệnh – nơi nắm giữ sinh mệnh của toàn quân – bị kẻ địch đánh lén, mà anh
thân là Nguyên soái lại không thể làm được gì. Anh nghĩ ít nhất cũng phải
dùng máy bay thả bom ba vòng liên tiếp, sau đó dùng xe bọc thép nghiền
nát đống phế tích hoang tàn còn sót lại đó, cuối cùng châm lửa đốt hết
những gì còn thoi thóp thì mới đủ hả giận.

Cứ nghĩ tới đêm đó, hình ảnh Hứa Mộ Triều với cơ thể mềm nhũn cùng

hơi thở yếu ớt không khác nào một mũi dùi đâm vào trái tim anh, khiến anh

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.