CHIẾN THẦN - Trang 877

Cô không phải là nhà khoa học mà chỉ là một chiến sĩ. Cô không hiểu

những nguy hiểm đang chực chờ ở thế giới song song kia, càng không hiểu
vì sao Quốc vương phải đợi đến năm mươi năm nữa mới bắt đầu di dời mọi
người đến trái đất, bên cạnh đó ông còn ra lệnh cho các nhà khoa học phải
làm thật tốt khâu chuẩn bị, đảm bảo sự chính xác tuyệt đối khi thực hiện
bước nhảy đến không gian của sinh vật có nguồn gốc các bon kia.

Chính Mộc Hoàng tử – người say mê nghiên cứu máy móc hơn cả mạng

sống, vị hoàng tử nửa người nửa máy không cần hít thở – cũng quên không
truyền một tín hiệu khác cho Phong Thanh Dương, nói rõ cô có thể sẽ chết
ngạt trong môi trường các bon này, để từ đó cô chuẩn bị sẵn biện pháp đề
phòng.

Phong Thanh Dương giãy giụa trong bầu không khí đáng sợ của trái đất,

nơi lồng ngực có cảm giác đau đớn từng cơn. Thế nhưng cô tự nhủ mình
không thể chết được, cô còn muốn đi tìm Mộc Hoàng tử. Nếu như không có
cô, một mình Mộc Hoàng tử sao có thể dẫn dắt được đội quân người máy
của anh ta đi chinh phục vũ trụ, lập nên nền văn minh máy móc vĩ đại nhất?
Đó là giấc mộng muôn thuở của anh ta. Mà giấc mộng của anh ta cũng
chính là giấc mộng của cô!

Khi Phong Thanh Dương sắp ngạt thở đến chết, tất thảy năng lượng của

Chiến thần vĩ đại không ngừng hội tụ, thúc đẩy quá trình tiến hóa ở bên
trong cơ thể để cô có thể thích ứng được với môi trường trái đất. Thế nhưng
sự tiến hóa đó dường như đã thất bại. Cho đến khi tỉnh lại sau một cơn hôn
mê sâu, cô đã hoàn toàn mất trí nhớ, gene bị đột biến, năng lượng cũng bị
môi trường các bon làm cho bão hòa, không những thế còn bị các nhà khoa
học trái đất bắt giữ, nhốt vào một chiếc rương đông lạnh. Từ đó, Phong
Thanh Dương chỉ là một con Quang ảnh thú nhỏ bé, một cái xác không hồn
khát máu, hung hăng và mù quáng đến tột cùng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.