Puốc-ca-ép cau mày, quay bút chì trong tay hồi lâu, sau đó viết vào bức
điện: “Gửi trưởng phòng tác chiến. Sử dụng những phương tiện có tại chỗ.
Yêu cầu Các-pê-dô chấp hành mệnh lệnh”.
Trước khi chuyển cho quân đoàn trưởng lệnh gấp rút tiến đánh địch, tôi
tìm tướng Moóc-gu-nốp, chủ nhiệm cục ô-tô – xe tăng – cơ giới của
phương diện quân. Đưa cho đồng chí xem báo cáo của Các-pê-dô, tôi đề
nghị:
– Đồng chí cho Các-pê-dô một tiểu đoàn ô-tô thôi, có được không?
Moóc-gu-nốp dang tay. Hầu như toàn bộ phương tiện vận chuyển của
phương diện quân đã được huy động để chở khí tài, vũ khí và vật liệu dự
trữ cho các quân đoàn bộ binh đang ở sâu trong địa phận của quân khu tiến
ra biên giới. Chỉ còn một ít xe dự trữ, nhưng lại nằm ở khu vực Sê-pê-tốp-
ca. Muốn điều động, phải mất không ít thời gian.
Như vậy là không có gì chi viện cho quân đoàn. Và tướng Các-pê-dô
nhận được câu trả lời ngắn gọn: “Hãy chấp hành mệnh lệnh”. Điều đó có
nghĩa là phải gấp rút đến Rát-dê-khúp và nhanh chóng phản kích bằng lực
lượng và phương tiện sẵn có…
Một yêu cầu mới đáng lo ngại cho thiếu tướng N. Ph. Phê-cơ-len-cô,
quân đoàn trưởng quân đoàn cơ giới 19, ở Gi-tô-mia. Cũng như quân đoàn
cơ giới 9 của tướng C. C. Rô-cô-xốp-xki, quân đoàn này phải cấp tốc tới
chi viện cho tập đoàn quân 5. Nhưng bộ binh cơ giới của quân đoàn lại
đang phải cơ động bằng đôi chân, không có xe kéo và ô-tô để kéo pháo,
chở đạn và thực phẩm. Tướng Phê-cơ-len-cô chỉ xin trong số dự trữ của
quân khu 40 chiếc ô-tô cũng được.
Tướng Kiếc-pô-nô-xơ lo lắng cho gọi Moóc-gu-nốp:
– Đồng chí hãy chuyển ngay cho Phê-cơ-len-cô 40 ô-tô lấy ở Sê-pê-tốp-
ca. Giao cho đồng chí ấy và Rô-cô-xốp-xki toàn bộ số phương tiện vận
chuyển dự trữ ở chỗ đồng chí. Đồng chí hãy yêu cầu Ki-ép thúc đẩy việc
cung cấp ô-tô và xe kéo cho các quân đoàn cơ giới lấy trong số xe đã được
động viên.