phân đội ngay bên súng trung liên và đại liên, hơn nữa, một nửa số đạn phải
lắp sẵn vào băng và hộp; lựu đạn thì giữ trong kho, nhưng ngay bây giờ
phải phân phối chúng theo các phân đội; nửa cơ số đạn pháo và cối phải
nạp sẵn, đạn cao xạ cũng vậy; nhiên liệu dự trữ cho các loại xe phải sẵn
sàng theo hai cách: đổ đầy két xăng và chứa ở trong thùng phuy. Cuối cùng,
tôi đề nghị giảm thời hạn đưa bộ đội vào tình trạng sẵn sàng chiến đấu đến
mức tối đa: đối với đơn vị bộ binh và pháo binh là 2 giờ, đối với kỵ binh,
cơ giới và pháo binh có xe kéo – 3 giờ. Tóm lại, đưa thê đội hai vào trạng
thái sẵn sàng chiến đấu cao giống như bộ đội đang làm nhiệm vụ phòng thủ
biên giới.
Những người có mặt đề nhất trí với đề nghị của tư lệnh. Tướng Puốc-ca-
ép nhíu đôi mày rậm, thỉnh thoảng mới gật đầu tán thành. Nhưng khi Kiếc-
pô-nô-xơ ngừng nói, lấy tay xoa trán như muốn nhờ xem đã nói hết ý chưa,
thì tham mưu trưởng không kìm được nữa:
– Nhưng làm thế nào để bổ sung đủ biên chế cho những sư đoàn thuộc
các quân đoàn làm nhiệm vụ của thê đội hai? – đồng chí hỏi Kiếc-pô-nô-
xơ. - Vì, thế có xảy ra bây giờ thì các quân đoàn không có đủ xe kéo pháo,
nhiều sư đoàn hoàn toàn không được bảo đảm về phương tiện vận tải,
không có xe để chở đạn. Cả người cũng vậy.
Tư lệnh chậm rãi cầm lược, cẩn thận chải mái tóc sẫm úp về phía sau
bằng những động tác quen thuộc, rồi cũng chậm rãi cất lược vào túi ngực
áo cổ đứng và nói:
– Chuyện đó thuộc về vấn đề đường lối của nhà nước. Tôi và các đồng
chí cần hiểu rằng Mát-xcơ-va hiện đang áp dụng mọi biện pháp để củng cố
khả năng phòng thủ ở biên giới phía Tây, đồng thời vẫn cố gắng không cho
Hít-le có thể vin vào một cớ nhỏ nhặt nào để khiêu khích chống chúng ta.
Còn để bổ sung đủ quân số cho các sư đoàn và quân đoàn, bảo đảm có đủ
xe kéo, ô-tô và các phương tiện khác trong nền kinh tế quốc dân, thì chúng
ta phải động viên cục bộ. Đây là một việc mà một quân khu sát biên giới,
chúng ta không thể che dấu được bọn trinh sát Hít-le. Cho nên ban lãnh đạo
vị tất đã áp dụng những biện pháp đó.