CHIẾN TRANH KHÔNG CÓ MỘT KHUÔN MẶT PHỤ NỮ - Trang 160

còn sống. Cái chết rình chúng tôi từng bước. Quanh núi Ararat... Chúng tôi
đóng trong cát. Làng Ararat bị bọn Đức chiếm. Noel. Bọn Đức ăn tết.
Chúng tôi chọn một đại đội và một khẩu đội 40 ly. Khoảng năm giờ chiều,
chúng tôi lên đường và chúng tôi hành quân suốt đêm. Tảng sáng, chúng tôi
gặp các trinh sát của chúng tôi đã đi trước.

Chính thị trấn thì nằm dưới thấp. Bọn Đức không ngờ chúng tôi có thể đi

qua một vùng cát rộng đến thế, nên chúng bố trí phòng ngự rất sơ sài.
Chúng tôi lọt vào sau lưng chúng hoàn toàn không một tiếng động. Chúng
tôi xuống núi, khống chế được ngay bọn lính gác và đột kích vào thị trấn.
Bọn Đức vọt ra khỏi nhà trần truồng như nhộng, chỉ có mỗi khẩu tiêu liên
trên tay. Có những cây thông Noel... Tất cả bọn chúng đều say... Và trong
mỗi sân nhà, có ít nhất hai hay ba xe bọc thép. Xe bánh xích nhỏ, xe tải bọc
thép. Mọi thứ xe có thể có. Chúng tôi cho nổ tại chỗ và nổ súng, gây náo
động, gây hoảng loạn lớn... Mọi người chạy đủ các hướng. Tinh hình đến
mức mỗi người đều sợ bắn nhầm người của mình. Nhầm mục tiêu...

Tôi có tám thương binh phải lo. Tôi đưa họ leo lên núi. Nhưng, rõ ràng

chúng tôi đã phạm một sai lầm là không diệt bộ phận thông tin liên lạc của
chúng. Và pháo binh Đức đã nện chúng tôi bằng súng cối và đại bác tầm
xa. Tôi vội đưa các thương binh của tôi lên núi trong một xe cứu thương.
Tôi giúp người cuối cùng leo lên và họ rời xa... Và, ngay trước mắt tôi, một
quả pháo trúng chiếc xe này, tất cả đều bị hất tung thành từng mảnh. Tôi
đến gần: chỉ còn một người sống sót. Trong lúc đó, bọn Đức bắt đầu leo lên
núi... Anh thương binh nói với tôi: “Cứ mặc tôi, cô bé... Cứ mặc tôi... Tôi
sắp chết.” Bụng anh bị rách toang... Ruột tuôn ra... mọi thứ... Làm sao đưa
anh đi?

Tôi nghĩ con ngựa của tôi đầm đìa máu, là do anh thương binh này. Rồi,

tôi nhìn gần hơn: cả nó nữa, nó cũng bị thương ở sườn. Tôi dùng cả một
hộp băng để bít vết thương cho nó. Tôi có mang theo mấy mẩu đường, tôi
cho nó ăn. Đã nghe tiếng súng bắn ra từ khắp phía, không biết đâu là bọn
Đức, đâu là người của chúng ta. Tôi đi tới trước mười mét, tôi vấp vào
những thương binh khác... Tôi tự nhủ: phải tìm một chiếc xe và nhặt hết

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.