CHIẾN TRANH NHÌN TỪ NHIỀU PHÍA - Trang 161

mước mắt. Tôi cầu xin sự tha thứ của nhân dân Việt Nam. Tôi xin được cái
hân hạnh ôm hôn anh chị, những người dân Việt Nam anh hùng. Anh chấm
dứt bài phát biểu của mình như vậy. Fred rời bục gỗ trong tiếng vỗ tay râm
ran và bước đến dãy bàn có những nhà văn nhà thơ đến từ Việt Nam. Anh
ôm hôn nhà thơ lão thành và nhận ra một mùi kỳ dị từ người ông già phát
ra. Fred nghĩ mình sẽ không muốn ôm hôn ông lão này một lần nào nữa.
Thực là đáng tiếc cho anh. Anh sẽ không bao giờ biết được sự quyến rũ của
thuốc lào. Nhà văn trung niên, trái với sự lo ngại của Fred, không có mùi gì
đặc biệt. Nhưng người phụ nữ trẻ lại là một ngạc nhiên thích thú. Từ cơ thể
nhỏ nhắn của cô toát ra mùi da thịt trộn lẫn với mùi nước hoa thực lạ. Da
thịt hay nước hoa, mùi nào là thơ của cô, Fred tự hỏi.
Bài phát biểu của Fred, bằng một cách nào đó, đã trở thành một tiết mục
thường xuyên trong những cuộc hội thảo sau đó của trung tâm khi có sự
hiện diện của văn nghệ sĩ đến từ cái xứ sở đẹp đẽ nếu không có chiến tranh.
Bây giờ thì Fred đã trở nên điêu luyện hơn trong việc trình diễn tiết mục
của mình. Anh không còn xúc động nhiều như lần đầu tiên. Anh không
chắc mình có xúc động, nhiều hoặc ít, hay không nữa! Nhưng Fred có thực
sự xúc động hay không không phải là điều quan trọng. Điều quan trọng đến
từ những người khách phương xa. Fred có thể đọc thấy nỗi xúc động và
niềm tự hào trên khuôn mặt họ. Có thể điều này giúp họ cảm thấy bớt nhỏ
bé, bớt lạc lõng. Có thể đó là một trong những điều ít ỏi mà họ sẽ còn nhớ
đến rất lâu. Đó là món quà văn nghệ của Fred, bên cạnh những bài thơ
khiêm tốn của anh.
“Fred Woodall, cựu chiến binh, thi sĩ.” Bây giờ thì Fred cảm thấy yên tâm
với lời tự giới thiệu của mình. Có thể anh là một nhà thơ với những tác
phẩm khiêm tốn. Nhưng đâu phải chỉ có thơ! Còn có những điều khác nữa,
những điều mà anh không cần phải nhún nhường về khả năng của mình.
Chẳng hạn như phát biểu trước một cử tọa đông đảo về cái xứ sở xa tít tắp
bất kể có chiến tranh hay không và vô cùng đẹp đẽ nếu không có chiến
tranh. Về những bất hạnh mà anh đã mang đến cho xứ sở đó. Và những lời
xin lỗi chân thành lẫn trong tiếng thổn thức của niềm ân hận vô biên. Và
những giọt nước mắt ở những giây cuối cùng của một trăm hai mươi giây

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.