CHIÊU DIÊU - Trang 47

Ta không thèm để ý đến nàng, lắc lư bay tới trước cửa sổ, liếc mắt

nhìn ra bên ngoài.

Cảm giác thật thất vọng.

Thân thể không có, ta không có cách nào tìm Mặc Thanh báo thù, kế

hoạch tốt đẹp lại bị thất bại một lần nữa. Nhưng cái này để tính sau, hiện tại
vấn đề khiến cho ta buồn phiền nhất chính là, hai mươi dặm, ta bay mất ba
ngày, vậy hỏi, từ Hí Nguyệt Phong về tới mộ phần của ta, tổng cộng phải
bay mất bao nhiêu ngày?

Ta nhìn sắc trời một chút, uớc chừng hiện tại là giờ Thìn canh ba, nếu

muốn nhanh chóng về lại chỗ cũ thì ta phải tranh thủ thời gian lên đường,
tránh cho đến buổi trưa, dương khí nồng đậm lại bay không nổi.

Thời điểm ta muốn bay xuyên qua vách tường gian phòng rời đi, Chỉ

Yên đang nằm liền gắng sức ngồi dậy gọi ta một câu: "Ngươi muốn đi ư?"

"Không đi thì ở đây làm gì? Ở lại thưởng thức cuộc sống hạnh phúc

của mọi người sao?" Ta quay đầu lại nhìn, thấy nàng nhu nhược nằm ở trên
giường, giữa hai đầu lông mày viết một câu thật to "Tương lai nhâdt định
sẽ bị đám tu ma cấp thấp bắt nạt đến ngay cả chó cũng không thèm để ý".
Ta thoáng trầm mặc, chớp mắt một cái, rốt cuộc vẫn cho nàng một lời
khuyên:

"Khuyên ngươi một câu, phải sớm ôm chặt Mặc... à không, ôm chặt

bắp đùi của Lệ Trần Lan kia, suy nghĩ biện pháp mà tới bên cạnh hắn. Để
hắn báo thù cho ngươi, so với việc ngươi một thân một mình lăn qua lăn lại
ở Vạn Lục môn thì cách đó thuận tiện, nhanh chóng lại an toàn hơn nhiều.
Đừng úng não mà tự mình đi báo thù, ai giết ông ta mà chẳng được. Đã có
tài nguyên thì phải sự dụng hợp lý, ta cho ngươi thân phận là đồ đệ của Lệ
Trần Lan, coi như đó là lễ vật cho duyên phận ngươi đập đầu vào bia mộ
của ta đi. Ta đi đây."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.