CHIÊU DIÊU - Trang 533

Hắn ngồi đó, từ từ nhắm hai mắt, tất cả thần thức của hắn đều tản mạn

xung quanh, ta không dám quấy nhiễu, chỉ chậm rãi tiến tới gần hắn, khi
dừng lại trước người hắn, nhẹ nhàng gọi một tiếng: "Mặc Thanh." Ta mở
miệng, không ngờ thanh âm nhu hòa, "Mặc Thanh, ta đã trở về."

Ta gọi một tiếng này, như là kích động ánh sáng bạc trên mặt đất, bên

trong vỡ ra đốm bọt nước nhỏ.

Ánh sáng bạc chớp động, một tầng một tầng gợn sóng tản đi, một lát

sau một tầng một tầng dập dềnh trở về, sóng nước chậm rãi thu lại, càng
thu càng nhanh, cuối cùng tất cả ánh sáng bạc biến mất, Mặc Thanh như lão
tăng ngồi thiền, ngồi im không động.

Ta biết rõ, thần thức khắp nơi chợt thu hồi, gánh nặng thân thể thật

lớn, người ngoài không biết, hắn nhất định chịu đựng đau đớn cực lớn.

Ta không dám đụng vào hắn, chỉ sợ đụng nhẹ một cái, sẽ quấy nhiễu

suy nghĩ của hắn, khiến thần thức của hắn tán loạn, không thể trở về được.

Ta lẳng lặng chờ trước người hắn, không biết qua bao lâu, có lẽ hơn

nửa canh giờ, ngón tay đặt trên đầu gối mới khẽ run lên, nhưng lại run run,
như hồ điệp vỗ cánh, chậm rãi mở mắt ra.

Nhìn thấy ta trước mặt, hắn thất thần trong nháy mắt. Ta nhìn đôi mắt

sáng trong suốt của hắn, cũng có chút thất thần.

Chỉ là, ta không giống với hắn, dù sao....hiện trong đầu ta đều là hình

ảnh ở cửa chùa, lộ ra ánh lửa cùng phong tuyết, hình ảnh ta thô bạo cuồng
dại ấn hắn trên mặt đất.

Nghĩ đến hình ảnh kia, yết hầu ta nhanh chóng cảm thấy khô.

Ta đưa tay đẩy hắn, trực tiếp đẩy hắn ngã ra giường, lần trước Địa Phủ

định ta tội cường bạo làm ta cảm thấy thật oan uổng, nhưng tội danh này

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.