là làm ta ấm lòng, "Ngươi đáng được có người đối xử tốt với mình."
Nàng ấy đang ngồi cạnh bàn uống trà, ta quay đầu lại dán mắt vào
nàng ấy một lúc, liền bay đến bên cạnh nàng ấy, tuy hiện tại không thể
chạm vào, nhưng ta vẫn xoa xoa đầu nàng ấy: "Tiểu khả ái, chúng ta có
duyên có phận, ngươi yên tâm, đợi sau này tỷ tỷ sống lại, chỉ cần có thịt thì
tuyệt đối sẽ cho ngươi một khúc xương."
Chỉ Yên liếc mắt nhìn ta: "Ta là chó ngươi nuôi sao?"
Cô nương này, ban đầu thấy ta giống như thấy Mặc Thanh, đều là sợ
đến toàn thân run rẩy, hiện tại lại dám liếc xéo ta.
Chậc, đều là do ta chiều quen rồi.
"Ngươi hiểu cái gì, Lộ Chiêu Diêu ta cầm cục xương lại có thể là một
cục xương bình thường sao?" Ta vươn tay, làm ra dáng vẻ nắm cằm của
nàng, nhếch môi cười, "Ta cho, ngươi nhận hay không?"
Chỉ Yên cầm chén trà, sững người nhìn ta một lúc, lập tức e thẹn quay
mặt: "Ấy, đại ma vương, ngươi thật đáng ghét! Ngươi thấy ai cũng chọc
ghẹo!"
Ta nằm trên bàn không ngừng cười: "Tâm trạng tốt."
"Cạch!" một tiếng, cửa Trạc Trần điện bị ai đó đẩy ra. Ta với Chỉ Yên
cùng lúc nhìn ra phía cửa, chỉ thấy Mặc Thanh một thân áo đen mặt lạnh
đứng trước cửa.
Ánh nắng bên ngoài chói chang, mặt hắn hướng vào trong phòng, càng
làm cho vẻ mặt vừa lạnh vừa đen.
"Cầm Chỉ Yên".