CHIÊU DIÊU - Trang 554

Hắn đứng bên ngoài điện đợi Chỉ Yên, bên ngoài có người đến truyền

tin, Chỉ Yên tỉnh dậy.

Thật ra, lúc Liễu Thương Lĩnh vừa xuất hiện nàng ấy đã sớm tỉnh.

Nàng ấy ngồi trong phòng chải đầu, sắp xếp lại xiêm y, lại ngồi trước
gương rất lâu, giống như không muốn đi ra ngoài. Nhưng thời gian từ từ
trôi qua, người bên ngoài không hối thúc, Chỉ Yên lại đứng lên. Nàng ấy
đứng trước gương tập cười, bước ra ngoài cửa.

"Thương Lĩnh ca ca." Bộ dạng giống như lúc trước nàng ấy hay chào

hỏi Liễu Thương Lĩnh.

Liễu Thương Lĩnh ngây người một lúc: "Chỉ Yên."

Kêu tên nàng xong thì hắn trầm mặc, một lúc lâu, gió buổi sáng thổi

qua đỉnh núi, thổi những đám mây trên bầu trời, cuối cùng Liễu Thương
Lĩnh mới lại mở miệng: "Ta phải trở về Cẩm Châu thành, Kiếm Tâm môn...
không thể không có người."

Chỉ Yên gật đầu: "Thương Lĩnh ca ca bảo trọng. Ngày khác...." Nàng

ấy dừng một lúc, ngẩng đầu lên, nhìn về Liễu Thương Lĩnh cười ấm áp,
"Ngày nào đó, nguyện được nhìn thấy Kiếm Tâm môn gióng lên lá cờ, tiên
phong không đổi một lần nữa, là tấm gương cho người đời."

Liễu Thương Lĩnh nhìn những sợi tóc của Chỉ Yên bị gió thổi loạn,

khóe môi khẽ run, nắm chặt quyền, phút chốc quay đầu đi: "Chăm sóc tốt
cho bản thân."

Một hồi cáo biệt chia ly thật bình tĩnh, bình tĩnh đến nỗi giống như hai

người bằng hữu có giao tình cực kỳ bình thường. Đại khái ai cũng không
thể nghĩ được phía sau bọn họ từng có hận thù, rối rắm phức tạp.

Nhìn Liễu Thương Lĩnh ngự kiếm rời đi, thân ảnh dần dần biến thành

một điểm mơ hồ, cho đến cuối cùng không còn thấy được nữa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.