CHIM ÉN LIỆNG TRỜI CAO - Trang 173

Gánh muối đặt phịch xuống gốc cơi. Ông phó mộc ôm chầm lấy người

bạn già, nước mắt ứa ra vành mi:

- Bác Yểng ơi! Ân đức Cụ Hồ thật như trời biển. Quê em nổi cách

mạng rồi. Em về ít lâu thì tham gia bạch đầu quân

[98]

. Rồi trên hô hào đi dân

công. Em xung phong đi, vì cứ nghĩ: Thời buổi này mình không đóng góp gì
với bà con trên này thật không phải, thật vô ơn bạc nghĩa với người đã cưu
mang mình.

o0o

Niềm vui giải phóng, nỗi thương tiếc Sào hòa quyện với nhau, xôn

xang trong lòng ông Yểng. Buổi chiều hôm ấy, ông làm bữa cơm mời ông
phó mộc, sai Tiển lên U Sung đón ông cụ Tả xuống. Ba người bạn già ngồi
với nhau, ăn thì ít, ngẫm ngợi, trò chuyện thì nhiều. Xúc động quá. Bao khổ
đau cực nhục, bao vất vả hi sinh mới có được hạnh phúc này.

Tiển vừa lên U Sung về, đứng ngoài sân phơi. Mắt dõi nhìn phía xa, tai

Tiển nghênh nghênh lắng nghe. Một tiếng sáo từ đâu bỗng vút lên, bay
bổng, thiết tha như lời tâm sự, như dòng nước suối trong veo, êm ả chảy,
uốn lượn về mãi tận phía chân trời xa. Từ nơi xa, đàn én sau một mùa đông
rét mướt đi di trú đã về, đang chao cánh lượn. Những con én ngực nở, có đôi
cánh nhọn, có cái đuôi xoè rộng, khi nhào xuống, khi vượt lên, lúc uốn vòng
mềm mại.

- Anh Tố! Chị Va! Kìa, cả em Phin!

Tiển chợt reo to. Anh Tố, chị Va và Phin đã đến chân cầu thang. Ông

Yểng tập tễnh bước ra, cất tiếng vang vang:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.