CHIM ÉN LIỆNG TRỜI CAO - Trang 205

De Bernard vừa đứng dậy xoa xoa hai bàn tay định khai mào mấy câu để mở
đầu cuộc họp thì tên người Mông này liền đứng phắt dậy, rút đánh phựt con
dao nhọn đeo bên sườn, giơ lên. Xoẹt, lưỡi dao khứa mạnh vào đầu ngón út.
Và khi tia máu từ đầu ngón tay hắn phụt ra mấy giọt rồi loang loang trong
cốc rượu đã đặt trước mặt thì hắn nhấc cốc rượu lên:

- Thưa các quan Tây. Có cốc rượu máu này làm chứng đây. Thào A

Đủa này không giết hết Việt Minh, chiếm lại Ngài Thầu, thì Đủa tôi không
phải là con của các quan Tây nữa.

Hai con mắt xếch đỏ ngấu ngầu. Cổ phình to. Đầu Đủa ngật mạnh ra

sau. Ực! Cốc rượu đỏ máu cạn đến đáy ngay lập tức được Đủa giơ lên cốt
cho mọi người thấy và liền đó được y quật mạnh xuống đất, vỡ tan tành.

Ngao thấy gai gai cả người. Hắn thấy thẹn vì không có được cái cử chỉ

quyết liệt và tợn tạo như tên người Mông nọ. Chao! Phải thế, phải thế thì
người Tây mới tin chứ. Nhưng may thay, tiếng vỗ tay của viên đại úy đã
khỏa lấp trạng thái cảm xúc căng thẳng của Ngao và các cử tọa trước cử chỉ
tợn tạo của gã nọ.

- Ông Đủa thân mến. - De Bernard cầm cốc rượu đi đến cạnh Thào A

Đủa, ghé xuống thân mật và trịnh trọng. - Cảm ơn ông. Chứng kiến cử chỉ
cao cả của ông, tôi lại nhớ tới lời triết gia Émerson

[127]

: “Bất kì người nào

tôi gặp, cũng có chỗ hơn tôi, đáng cho tôi học tập.”

Mũi nhấp nhỉnh như mũi ngựa, Đủa nhe răng:

- Bẩm quan lớn... Con là con ngựa tồi chạy đất chẳng rung ạ.

- Không! Tôi rất hài lòng về ông. Biết ông từ ngày ông còn là lí trưởng

xã Ngài Thầu, tôi cứ nghĩ, đất miền tây này mà thiếu ông thì là một sự thiệt
thòi rất lớn. Ông Đủa! Những lúc quốc gia hữu sự như thế này, những tay
anh hùng hảo hớn như ông thật là cần thiết và hữu ích vô cùng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.