CHIM ÉN LIỆNG TRỜI CAO - Trang 301

Chiếc rìu vung lên cao, lấp loáng sáng như ánh chớp, nhằm thẳng cái

trán con ngựa cái. Mấy tên biệt kích đứng gần chạy tóe đi. Nhưng đã nhận
ngay ra nguy cơ, con ngựa bạch lập tức hất mạnh cái đầu, hí hạch hạch mấy
tiếng, tung hai vó trước lên cao, giật đứt sợi dây cương, bổ mạnh móng
xuống đất, thực hiện một cú đá hậu thật dữ tợn và vọt đi.

- Bắt nó lại! Chúng bay đâu! Bắt nó lại!

Lý Đại Nhân hét. Ba bốn tên phỉ vội đuổi theo con ngựa. Lý Đại Nhân

vừa giậm chân vừa gào:

- Bắt được nó thì chúng bay chặt hết bốn chân nó cho tao! Chặt hết đi!

Không thể bắt lại được con ngựa nữa rồi. Bọn đi bắt ngựa lát sau quay

trở lại cho biết, con ngựa đã phóng vào rừng thảo quả mất tăm. Hằm hằm,
Lý Đại Nhân đi đến trước căn nhà cụ Bớ. Lý đâu đã chịu hạ cơn hỏa, cơn
uất. Còn nhiều cách lắm. Mà đã báo trước rồi. Trước hết là thằng oắt Việt
Minh con tin. Lần này thì mày phải chịu tội thay cho bọn đàn anh du kích
chúng mày. Mày sẽ bị thiêu sống. Và căn nhà của lão Bớ, bố đẻ của thằng
Dờ Gu trùm sò du kích nữa. Đã nói trước rồi.

- Bẩm Lý Đại Nhân. Không thấy tên Việt Minh bé con đâu. Cả anh Sì

Gơ nữa.

- Cái gì!

- Bẩm...

Lổng lên vì uất hận, Lý Đại Nhân thét như điên như dại: “Thế thì chúng

mày đốt hết giết hết cho tao! Đốt hết! Giết hết cả người cả ngựa cả chó cả
lợn cả gà tất tần tật cho tao!”

Chính lúc ấy, Lý Đại Nhân cùng đồng bọn bỗng giật mình im phắc. Từ

phía rừng thảo quả vang lên qua chiếc loa những lời sau đây:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.