CHO AI SÁNH CÙNG TRỜI ĐẤT - Trang 151

lại thành cổ chăm sóc Si Nhan một năm. Trong hai năm này, Ôn Hành Viễn
thi thoảng có bay từ thành phố G đến thành phố A tìm Si Hạ uống rượu.
Mỗi lần mở miệng, chỉ có Si Nhan.

Mười năm dài đằng đẵng, song chỉ có vài ba câu là có thể nói hết. Thế

nhưng tình ý ẩn chứa trong đó, người không trải nghiệm không có quyền
lên tiếng.

Hàn Nặc không lên tiếng, chỉ ngẩng đầu nhìn trời. Bầu trời đêm màu

lam sẫm tối không trăng, vài ngôi sao lẻ loi treo trên đó, trong trẻo nhưng
cô tịch, như con tim mỗi lúc một nặng nề của anh.

Nhớ đến việc cả buổi chiều Hàn Nặc không thể nhấc cánh tay phải lên,

Si Hạ hỏi, "Hôm nay Hành Viễn không được bình tĩnh, ra tay hơi nặng. sao
rồi, cánh tay vẫn ổn cả chứ?".

Hàn Nặc thận trọng cử động cánh tay phải, "Vẫn ổn, không gãy", anh

cảm thấy phản ứng của mình đủ nhanh, cũng hạ thủ không niệm tình,
nhưng vẫn bị tổn hại nhiều.

"Tên kia tính tình nóng nảy lắm, mấy năm nay trở lại đây đã cố gắng

kiềm chế rất nhiều, đổi lại là trước kia, tôi cũng phải ngã xuống đấy", nhớ
đến sự hung hăng khi đánh nhau của Ôn Hành Viễn, nhớ đến thời niên
thiếu long bông, Si Hạ bật cười.

Hàn Nặc cười, "Anh ta từng luyện võ phải không? Thân thủ khá lắm!".

"Ai biết được chứ, có khả năng là bị ăn đánh nhiều rồi".

Hai người thi thoảng nói một hai câu, cho đến khi bao thuốc của Hàn

Nặc hết.

Đêm nay, hai người đàn ông cùng yêu quý Si Nhan lần đầu tiên ngồi

cạnh nhau. Si Hạ kiên quyết khuyên Hàn Nặc buông tay. Hàn Nặc trầm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.