CHO AI SÁNH CÙNG TRỜI ĐẤT - Trang 152

lặng trong đau khổ.

Đêm nay, người con hiếu thảo và quật cường như Ôn Hành Viễn đã

cũng cha mình tiến hành một trận chiến gia đình. Sau đó, anh mở một chai
rượu song không uống lấy một ngụm, chỉ nâng ly rượu lên, đứng trước cửa
sổ nhìn lên bầu trời đêm, thừ người nghĩ ngợi mãi đến khi trời hửng sáng.

Đêm nay Si Nhan miên man, chập chờn trong cơn mơ. Trong giấc mơ,

cô dường như nghe thấy có tiếng người đánh nhau, tiếng tranh cãi, tiếng
chửi rủa, và cả tiếng thở dài không biếtlà của ai.

Trong giấc mơ, Hàn Nặc ngóng nhìn cô bằng nét mặt vô cùng đau

buồn, tựa hồ đang nói: Chúng ta từng là chiếc chìa khoá duy nhất của một
góc nào đó trong trái tim nhau, thế nhưng vận mệnh lại sắp đặt như thế,
cuối cùng cũng không thay đổi theo ý muốn của anh và em.

Si Nhan muốn khóc, nhưng nước mắt không rơi.

Trong cơn hoảng hốt, cô lại mơ thấy Ôn Hành Viễn. Đây là lần đầu

tiên anh bước vào giấc mơ của cô, anh nhìn cô đắm đăm bằng ánh mắt dịu
dàng, đôi môi mềm mại của anh hôn lên tay cô, "Đừng sợ, Tiểu Nhan, anh
sẽ không ép em".

Si Nhan chớp mắt, nước mắt đã rơi xuống.

Ôn Hành Viễn đưa ngón tay nhẹ nhàng lau đi những giọt nước nhoè

nhoẹt khoé mắt cô, sau đó ôm cô vào lòng, "Chỉ là đừng để anh đợi quá
lâu".

Hơi ấm toả ra từ cơ thể, từ hơi thở nam tính của anh, chân thực đến độ

khiến Si Nhan vừa khát khao, lại vừa do dự.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.