CHO AI SÁNH CÙNG TRỜI ĐẤT - Trang 178

cơn mưa nhỏ, mây mù tan, tâm tình của Si Nhan nhẹ nhõm và tươi đẹp.

Vốn dĩ, tháng Tư âm lịch mới là mùa đẹp nhất để ngắm bươm bướm,

nhưng cô từng nghe nói, theo quan niệm của người dân tộc Bạch, suối Hồ
Điệp là biểu tượng cho sự trung trinh trong tình yêu. Thế nên, dù chỉ có
một mình, Si Nhan vẫn quyết định đến suối Hồ Điệp trước, chỉ bởi cảm
động trước truyền thuyết lâu đời kia.

Nghĩ đến đôi tình nhân nhảy xuống suối, gan dạ bảo vệ tình yêu, Si

Nhan muốn rơi lệ trước sự kiên định, mà cũng là sự bất đắc dĩ của họ. Bên
bờ suối Hồ Điệp, cô hiểu rằng: Tình yêu có thiên trường địa cửu, chỉ là
hình thức khác nhau mà thôi.

Rời khỏi suối Hồ Điệp, Si Nhan đi thẳng đến thành cổ Đại Lý. Đương

lúc hoàng hôn, trong thành cổ có rất nhiều du khách, tiếng cò kè mặc cả
vang lên vô cùng náo nhiệt, cô thong thả bước, tâm tình ngày một phấn
chấn. Mãi đến khi tới bên hồ Nhĩ Hải, nỗi lòng tựa như đã chìm xuống đáy.

Tiếng còi trầm thấp vang lên, từ xa nhìn thấy hai chiếc du thuyền

Thương Sơn và Nhĩ Hải đang chầm chậm cập bến, cô lẳng lặng đứng bên
bờ, để mặc làn gió nhẹ thổi bung mái tóc dài.

Không biết qua bao lâu, bỗng nhiên có một giọng nói vang lên từ phía

sau lưng cô, "Có thể giúp chúng tôi chụp một tấm ảnh không ạ?".

Dứt khỏi dòng suy nghĩ, Si Nhan quay người. Người con trai thân hình

cao lớn đứng trước mặt cô, đang nở nụ cười ngại ngùng, còn cô gái xinh
dẹp đứng bên cạnh cậu ta, từ động tác nắm lấy tay nhau của hai người họ,
có thể thấy đây là đôi tình nhân trẻ tuổi.

"Được chứ", Si Nhan đồng ý một cách sảng khoái, mỉm cười nhận lấy

máy ảnh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.