CHO AI SÁNH CÙNG TRỜI ĐẤT - Trang 179

"Cảm ơn chị", cậu con trai cảm ơn, đứng trước Nhĩ Hải, sánh vai cùng

bạn gái.

Xuyên qua ống kính nhỏ, Si Nhan nhìn thấy khuôn mặt của cặp tình

nhân này đong đầy hạnh phúc, chân thành và ngọt ngào. Trái tim của cô
khẽ rung lên, nhanh chóng nhấn máy ảnh, lưu giữ khoảnh khắc ngắn ngủi -
đã trôi qua thì sẽ không bao giờ quay trở lại này.

Trước kia, cô cũng từng thân mật như thế mà dựa vào một vòng ôm

vững chắc, ánh mắt giao nhau trong con sông dài của ký ức đã được phim
ảnh lưu giữ, cho dù có phần phai màu, song vẫn là hồi ức tuyệt đẹp.

Đúng thế, chỉ còn là hồi ức.

Cứ như thế, cô làm quen được với cặp tình nhân trẻ tuổi Vương Hạo,

Văn Tĩnh. Có lẽ là thấy cô một mình quá đáng thương, cũng vì cô đã nhiệt
tình chụp ảnh hộ, Văn Tĩnh mời cô cùng đi với họ. Si Nhan không muốn
quấy rầy thế giới hai người của họ, song quả thực không thể từ chối được
lời mời nhiệt tình của Văn Tĩnh, thế nên cô bước vào hàng, đi về phía núi
Kê Túc ngắm cảnh mặt trời mọc.

Đứng trên đỉnh núi cao hơn ba nghìn mét so với mực nước biến, nhìn

mặt trời từ từ nhô lên đẩy lùi bóng tối, Si Nhan cảm thấy cánh cửa trái tim
cũng theo đó được đẩy ra dần dần. Tắm mình trong ánh nắng trời, mặc cho
ánh nắng ấm áp ôm trọn lấy mình, cô nhắm mắt, khẽ mỉm cười.

Mẹ à, Tiểu Nhan đứng gần mặt trời lắm mẹ ạ, Tiểu Nhan sẽ sống tốt,

mẹ yên tâm nhé!

Khi biết Vương Hạo và Văn Tĩnh muốn đến trấn Đại Nghiên, Si Nhan

kết thúc hành trình đến Đại Lý, nhiệt tình giúp họ đặt phòng khách sạn.
Đồng tời làm hướng dẫn viên du lịch miễn phí bà ngày cho hai người.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.