CHO AI SÁNH CÙNG TRỜI ĐẤT - Trang 233

Si Nhan quay người trừng mắt với anh, "Anh nói gì?".

Ôn Hành Viễn nhắc lại, "Anh hỏi em có phải là em chỉ mong anh quay

về sớm hay không?".

Si Nhan quẳng túi vào ngườii anh, "Đúng thế đấy, em chán anh rồi, chỉ

ước anh mau rời khỏi đây thôi'.".

Ôn Hành Viền nhìn cô chằm chằm, toan mở miệng bỗng thấy mặt cô

đã đỏ. Anh vò đầu bứt tai, đi đến ôm cô vào lòng, "Là anh nói linh tinh,
đừng giận nữa mà, Tiểu Nhan".

"Anh quả thực quá vô lý", Si Nhan đấy anh ra, "Bỏ em ra, cm muốn tự

đi làm, không phiền anh phải bận tâm."

"Nói gì vậy chứ? Được rồi được rồi, đừng như thế nữa mà, em tự đi

làm, anh không đưa nữa", quả thực là không muốn mới sáng sớm ngày ra
đã chọc giận cô, Ôn Hành Viễn tỏ ra có chừng mực, "Em đi đi, nếu không
là muộn thật đấy, cẩn thận chút nhé".

Đợi Si Nhan đi rồi, Ôn Hành Viễn một mình ngồi trong phòng khách

một lát rồi lại cầm chìa khóa đuổi theo cô. Đến dưới lầu công ty cô, thấy Si
Nhan đứng bên ngoài nói chuyện với Văn Thao, trong cơn tức giận, anh
bóp còi kêu inh ỏi. Thấy cô quay đầu nhìn về phía mình, anh quay vô lăng,
đi mất.

Si Nhan gọi mãi mới có người bắt máy, cô hỏi, "Sao anh lại đi rồi?".

Ô Hành Viễn nghĩ một đằng nói một nẻo, "Thấy em bận rộn mà".

"Anh ấy là khách hàng của công ty em, trùng hợp gặp nhau thôi", đợi

một lát không thấy anh lên tiếng, Si Nhan hỏi, "Trưa nay anh có đến
không?".

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.