CHO AI SÁNH CÙNG TRỜI ĐẤT - Trang 242

Sở dĩ Ôn Hành Viễn không kể với cô, đương nhiên không phải vì anh

không nghĩ đến chuyện tương lai, ngược lại là vì sớm đã xác định người
đến cuối cùng sẽ ở bên anh là cô, chuyện gì cũng suy nghĩ cho cô, sợ tiến
triển nhanh quá khiến cô bị áp lực hoặc cảm thấy đường đột. Sự tinh tế, chu
đáo này khiến cho Si Nhan cảm động vô cùng.

Kết thúc cuộc điện thoại, Si Nhan ngồi bên Ôn Hành Viễn, chủ động

dựa vào vai anh.

Ôn Hành Viễn dừng công việc đang dở lại, đưa tay ra ôm lấy cô, "Sao

vậy em?".

Si Nhan không trả lời, chỉ nhẹ nhàng ôm lấy anh.

Ôn Hành Viễn vỗ vỗ vai cô như dỗ dành một đứa trẻ.

Như nhận được sự khích lệ, Si Nhan vùi đầu vào lòng anh, giọng buồn

bực, "Em không sao, chỉ là không nỡ để anh đi".

Ôn Hành Viễn ôm cô càng chặt hơn, "Cứ làm việc của em cho tốt,

không được nghĩ ngợi linh tinh, mấy ngày nữa anh sẽ quay lại".

Si Nhan gật đầu rồi rúc vào lòng anh. Giây phút này, ánh trăng đẹp vô

ngần, hai người nọ lẳng lặng ôm lấy nhau, không cần phải nuối tiếc về thời
khắc bỏ lỡ thêm nữa.

Sáng hôm sau, Ôn Hành Viễn ngồi chuyến bay sớm nhất về thành phố

G.

Đối với Si Nhan và Ôn Hành Viễn, có thể nói là gặp nhau đã khó, ly

biệt lại càng khó. Trước kia, họ không cảm thấy vậy, sau khi hai người
chính thức yêu nhau, Si Nhan không chịu nổi bầu không khí thinh lặng lúc
phải xa anh. Loại cảm xúc bịn rịn này khiến cô cảm thấy đột ngột. Cho nên

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.