CHO AI SÁNH CÙNG TRỜI ĐẤT - Trang 337

"Còn chưa nhọc lòng đủ à, quan tâm đến bản thân mình đi", Trương

Tử Lương nhìn Đỗ Linh, giữa hàng lông mày là ý cười, "Chuyện của tôi và
Tiểu Linh chỉ còn là vấn đề thời gian thôi nhé!".

Ôn Hành Viễn không phản bác, đáy mắt thoáng qua tia u sầu, có thể

thấy tâm tình anh không tốt.

Trương Tử Lương thấy anh ngửa cổ uống ly rượu lớn, chau mày, "Có

ai uống như cậu không? Mua say vào thân hả?". Thấy anh lại muốn châm
thuốc, Trương Tử Lương đưa tay cướp lấy, "Không phải là Nhan Nhan
không cho cậu hút sao?".

"Cô ấy chẳng buồn quản tôi đâu, còn đang giận tôi cơ."

Nghe Ôn Hành Viễn tỉ mỉ kể lại ngọn nguồn, Trương Tử Lương cười,

"Cậu cũng thật là, đưa người ta đi rồi, còn tức giận làm gì nữa? Nếu không
thì giả bộ hồ đồ rồi khuyên cô ấy đừng đi, đã đến rồi thì nhịn đi, nghĩ gì vậy
hả? Cuối cùng lại mất cả chì lẫn chài".

"Vớ vẩn", Ôn Hành Viễn thở dài nói, "Cậu chưa nhìn thấy dáng vẻ cô

ấy toan nói lại thôi đâu, tôi không đập vỡ cái ghế đã coi như rất kiềm chế
rồi".

Trương Tử Lương tỏ vẻ bỡn cợt giơ ngón cái về phía anh, "Đàn ông

chân chính là người có thể kìm nén được cơn giận".

Ôn Hành Viễn liếc Trương Tử Lương một cái, nghĩ về mười năm kiên

trì của mình, tự cảm thấy lần này anh quả thực đã quá kích động, "Tôi đã
xin lỗi rồi, cô ấy vẫn không chịu ngó ngàng đến tôi, buổi trưa cũng không
cho tôi đến ăn cùng".

Trương Tử Lương làm vẻ mặt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, "Bạn

gái là người thế nào? Chính là người bất luận đúng sai ta đều phải dỗ dành.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.