CHO AI SÁNH CÙNG TRỜI ĐẤT - Trang 341

"Thành ra thế này rồi, vẫn còn chưa đủ sao?", Ôn Hành Viễn cảm thấy

oan uổng, kéo ghế ngồi đối diện với cô, "Có thể nói thật lòng không?".

Si Nhan cố nhịn cười, xụ mặt với anh, "Sao lại không nỡ? Nổi giận

cộng thêm chiến tranh lạnh?".

Thấy khuôn mặt cô bừng sáng, Ôn Hành Viễn tỏ vẻ bất đắc dĩ, "Muốn

anh xin lỗi thế nào? Có cần anh áp mặt xuống đất, cho em giẫm hai chân
lên xả hận không?".

Si Nhan phê bình anh, "Không có liêm sỉ gì hết".

Ôn Hành Viễn dọn xong đồ ăn tối đã mua về, "Có liêm sỉ và có em, so

ra thì, anh chỉ cần vế sau là được rồi", sau đó đưa tay ra nhéo cằm cô, "Hết
mưa trời chuyển nắng chưa thế? Cười một cái cho Tổng Giám đốc Ôn xem
nào, rồi sẽ thưởng cho em một bữa ăn hoành tráng".

Si Nhan muốn gạt tay anh ra, "Tưởng mang đồ ăn mua bên ngoài đến

cho em là qua cửa trót lọt à? Tuyệt đối không tha thứ!".

Ôn Hành Viễn thuận thế tóm lấy tay cô, nắm chặt, "Không phải chỉ là

ăn một lần dấm chua* thôi sao? Anh đã nói xin lỗi rồi, lần sau anh không
thế nữa, được không?".

(*) Ý là ghen tuôn

Si Nhan rút tay ra, xong không thoát khỏi bàn tay anh, "Anh buông tay

ra đi, có cho em ăn tối không hả, đói chết đi được!".

Ôn Hành Viễn nghiêng người, hôn một cái thật nhanh vào má cô,

khuôn mặt ngập tràn ý cười, "Ăn no rồi về nhà".

Lời nói này thật mờ ám. Si Nhan đưa tay lên đánh anh một cái.

Ôn Hành Viễn xoa đầu cô, chỉ cười mà không nói gì thêm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.