CHO AI SÁNH CÙNG TRỜI ĐẤT - Trang 344

Buổi sáng bị tiếng chuông báo thức đánh thức, Si Nhan nghiêng đầu

nhìn Ôn Hành Viễn còn đang ngủ say, khẽ gỡ bàn tay đang đặt trên eo cô
ra, rón rén xuống giường, định xuống nhà mua đồ ăn sáng trước khi anh
thức dậy.

Vốn tưởng sẽ nhận được lời khen ngợi, ai ngờ người nào đó vừa thức

dậy là mang theo nét mặt "đừng chọc anh, tâm trạng không tốt". Si Nhan
quan tâm hỏi, "Anh sao vậy? Không được khỏe à?".

Ôn Hành Viễn ngước mắt nhìn cô, sau đó tiếp tục thưởng thức bữa

sáng tình yêu.

Si Nhan không hiểu đầu cua tai nheo thế nào, đoán rằng có lẽ anh ngái

ngủ, nên không để ý lắm. Mãi đến khi hai người chuẩn bị ra khỏi nhà đến
sân bay, Ôn Hành Viễn mới kéo giật cô vào lòng, hung hăng hôn cô.

Si Nhan không từ chối, cũng không vùng vẫy mà nép vào lòng anh,

thuận theo anh, dịu dàng đáp trả. Mãi đến khi hai người thở dốc, Ôn Hành
Viễn mới rời khỏi môi cô, cụng trán mình vào trán cô, "Buổi tối hôm qua
em còn nhớ mình đã làm gì không?".

"Hử?", Si Nhan tỏ ra mờ mịt, nhìn thấy nét cười phảng phất trong đôi

mắt anh, tựa hồ có pha lẫn vài tia tức giận khó hiểu, cô chớp chớp mắt, "Lẽ
nào em quấy rối anh rồi?".

Ôn Hành Viễn cười, cúi đầu thì thầm bên tai cô, "Một phút trước còn

hôn nồng nhiệt như thế, quay người một cái đã ngủ luôn rồi, còn bắt anh
phải tự mình dập lửa nữa chứ, không nhớ sao?".

Thật vậy sao, là cô quấy rối anh? Si Nhan thẹn thùng muốn chui

xuống đất, ngoài miệng ngượng ngùng không chịu thừa nhận, "Không thể
nào, em, từ tốn, như thế", nhưng ít nhiều vẫn có chút ấn tượng, tỉ mỉ nhớ
lại, có vẻ là cô đã chủ động hôn anh. Cô vùi mặt vào hõm cổ anh, ngoan
ngoãn hệt như chú mèo con.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.