CHO AI SÁNH CÙNG TRỜI ĐẤT - Trang 347

Tạ Viễn Đằng hít vào một hơi thật sâu, nỗ lực để giọng nói của mình

nghe không đến nỗi nghẹn ngào, "Thực ra, cậu có thể giúp anh ấy".

Si Nhan tự biết dựa vào bản thân cô thì không thể giúp được Hàn Nặc.

Người có thể trợ giúp chuyện của Hàn Nặc, ngoại trừ Si Hạ thân là phó Cục
trưởng ra, chỉ còn lại Ôn Hành Viễn, người có thể hô mưa gọi gió trong
giới kinh doanh. Mà hai người này, bất luận là ai, Hàn Nặc đều không
muốn tiếp nhận. Nói một cách chính xác, người có liên quan đến cô, Hàn
Nặc sẽ không nhờ giúp đỡ.

Nhưng có lẽ, Tạ Viễn Đằng lại khác.

Si Nhan muốn nói: Cậu cũng có thể giúp đỡ anh ấy. Cho dù hiện tại

giữa hai người không có tình yêu, anh ấy hẳn đã quen với sự có mặt của
cậu với tư cách một người bạn. Dù sao thì ngoài tôi ra, cậu là người phụ nữ
ở bên anh ấy lâu nhất. Có lẽ chỉ thiếu một bước là có thể bước vào thế giới
tình cảm của anh ấy. Buông bỏ, luôn là lúc gần kề thành công nhất.

Thế nhưng, không ai có quyền yêu cầu đối phương dùng tuổi thanh

xuân của mình để chờ đợi một mối tình nhìn có vẻ sẽ không có kết quả.

Những chuyện thế này, vĩnh viễn đều là hai bên tự thu xếp ổn thỏa tâm

tư của mình, chuyện ai người nấy biết.

Dù vậy, Si Nhan chỉ có thể trả lời, "Nhưng nhất định không phải là thứ

anh ấy muốn".

Tựa hồ bị nói trúng nỗi lòng, giọng của Tạ Viễn Đằng gần như vỡ vụn,

"Thứ anh ấy muốn nhất, đã mất đi rồi".

Tôi cũng mất đi thứ mà bản thân đã từng muốn có nhất. Thế nhưng,

hiện thực chứng minh, không phải tất thảy mọi cuộc gặp gỡ, đều có thể
khiến hai người yêu nhau cuối cùng sẽ được trở về bên nhau.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.