CHO AI SÁNH CÙNG TRỜI ĐẤT - Trang 349

Si Nhan ngẩng đầu lên, cố nén những giọt nước mắt trực trào. Lúc tiễn

Hàn Nặc đi, cô đã tự nhủ với bản thân rằng, không thể tiếp tục rơi nước mắt
vì đoạn tình yêu đã qua đi kia, cô và Hàn Nặc đã giao ước, phải dũng cảm
bước tiếp, cả hai phải hạnh phúc. Cô cũng thầm hứa hẹn với Ôn Hành Viễn,
trong tình huống không thể cho anh sự một lòng chỉ yêu một người trong
đời, cô cũng sẽ cho anh sự toàn tâm toàn ý.

Cuối cùng ngày hôm ấy, Si Nhan nói, "Tôi không thể làm gì cho anh

ấy nữa. Nếu như cậu có thể, Tạ Viễn Đằng, tôi chúc phúc cho hai người".

Lời chúc phúc của Si Nhan là chân thành, song đối với Tạ Viễn Đằng,

lại giống như lời châm chọc.

Ôn Hành Dao vì yêu vợ, gần đến kỳ sinh nở của bà xã, từ quyết sách

của công ty đã thăng chức thành ông chồng nhị thập tứ hiếu*. Ôn Hành
Viễn tạm thời bị bắt đi làm cu li, buộc phải tiếp quản công ty. Ngoài hôm
sang Mỹ Ôn Hành Dao đích thân đến sân bay đón anh ra, sau đó gần như
không lộ diện. Ôn Hành Viễn bận tối mắt tối mũi, chỉ có nỗi nhớ nhung Si
Nhan trở thành chỗ dựa cho anh trong lúc này.

(*) Là một tác phẩm trong văn học Trung Hoa kể lại sự tích của 24

tấm gương hiếu thảo do Quách Cư Nghiệp (có sách ghi Quách Cư Kinh)
vào thời nhà Nguyên, ở đây ý chỉ ông xã chu đáo.

Hai giờ rưỡi sáng, Ôn Hành Viễn tắm xong, đang chuẩn bị nghỉ ngơi

thì nhận được tin nhắn của Si Nhan, cô hỏi, "Anh ngủ chưa?".

Nhạy cảm nhận ra cảm xúc bất thường của cô, Ôn Hành Viễn lập tức

gọi điện cho bạn gái.

Đã quấy rầy người ta nghỉ ngơi mà Si Nhan còn trách cứ, "Muộn thế

này rồi mà còn chưa đi nghỉ, anh có cần sức khỏe nữa hay không vậy?".

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.