CHO AI SÁNH CÙNG TRỜI ĐẤT - Trang 350

Rốt cuộc là hy vọng anh ngủ, hay là hy vọng anh không ngủ đây? Trái

tim của Ôn Hành Viễn vì sự quan tâm của cô mà trở nên dịu dàng, "Anh sẽ
chăm sóc bản thân, em đừng lo lắng", thấy giọng cô có vẻ ngái ngủ, anh
hỏi, "Em vừa ngủ dậy à?".

"Ừm, đột nhiên nhàn rỗi thấy không quen, em vừa đánh một giấc ngủ

trưa xong", Si Nhan thấp giọng nói vào điện thoại, "Em mơ thấy anh bị
ốm".

"Cho nên nhớ anh rồi?", Ôn Hành Viễn cười, "Anh khỏe lắm, đừng

suy nghĩ linh tinh nữa".

"Thật vậy sao?", Si Nhan hỏi bằng giọng điệu không tin tưởng, mãi

đến khi Ôn Hành Viễn năm lần bảy lượt cam đoan mình khỏe mạnh đến độ
có thể ngay lập tức xuống tầng chạy vài vòng, cô mới lộ vẻ tủi thân trách
móc, "Không phải là nói đi một tháng sao, hơn bốn mươi ngày rồi mà vẫn
chưa về, anh gạt em".

Quả thực là buộc phải lùi lại ngày về, Ôn Hành Viễn tự biết mình đuối

lý, dịu giọng dỗ dành cô, "Nhiều nhất là mười ngày nữa anh sẽ vê, em phải
ngoan nhé!".

"Công việc của em đã bàn giao xong rồi, hay là em về nhà đợi anh

nhé? Em nhớ cha rồi", phiêu bạt bên ngoài ba năm, lần đầu tiên cô cảm
thấy cô đơn. Cô suy xét thấy, thà quay về thành phố A trước, còn hơn là
một mình khổ sở chờ đợi ở thành cổ, cũng tránh sau khi anh từ Mỹ về lại
phải đến Đại Nghiên đón cô.

"Cũng được", Ôn Hành Viễn căn dặn cô, "Hành lý em chỉ cần thu dọn

đơn giản qua loa là được rồi, những đồ linh tinh đừng mang theo, dù sao
cũng không phải là không quay trở lại nữa".

"Em lười mang theo lắm", Si Nhan cong miệng, đối với chuyện anh

không đồng hành cùng cô, cô có cảm giác mất mát phần nào, "Đợi quay về

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.