CHO AI SÁNH CÙNG TRỜI ĐẤT - Trang 56

Chỉ cần em cảm thấy hạnh phúc, anh có thế nào , đều không sao cả.

Ôm trong mình chấp niệm như thế, Ôn Hành Viễn rời khỏi thành cổ.

Ngày anh đi, Si Nhan đến tiển, cô nói, "Lên đường bình an" và "Cảm

ơn".

Ngay đến câu "Hẹn gặp lại" cũng không có.

Sân bay tấp nập, Ôn Hành Viễn nở nụ cười, nỗi chua xót đắng chát

đang dấy lên trong lòng ngực gần như đều được anh che đậy. Thế nhưng ,
cuối cùng anh vẫn kìm lòng không đặng, tiến lên phía trước ôm lấy cô, dịu
dàng dặn dò cô, "Phải sống cho tốt đấy nhé!".

Si Nhan không cự tuyệt, cũng không ôm lại, chỉ nói, "Anh cũngthế

nhé!".

Cái tốt của em, nếu như là vì anh, vậy thì anh sẽ cũng thế.

Cái tốt của em, nếu như không liên quan đến anh, vậy thì sao cũng thế

được?

Si Nhan, anh hy vọng biết bao nhiêu rằng giấc mộng của anh không

vụ vỡ nơi em.

Nụ hôn được kìm nén đậu trên mái tóc cô, khẽ đến độ Si Nhan không

cảm nhận được. Ôn Hành Viễn ôm chặt lấy cô, sau đó đầu không ngoảnh
lại đi về phía cửa kiểm tra an ninh. Đợi khi bóng hình anh bước ra khỏi tầm
mắt. Si Nhan lặng lẽ quay người.

Một thành phố, hai người, ba năm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.