anh chưa từng thấy Phương Chí Hòa nói chuyện với mình chua ngoa đến
vậy.
Phương Chí Hòa dường như cũng cảm thấy sự ngoa ngoắt của mình có
chút không đúng, giọng dịu xuống nói tiếp, “Hàn Thuật, cậu chưa từng
nghĩ đến, cô ấy căn bản không cần đến lời xin lỗi hay bù đắp của cậu.”
Đương nhiên Hàn Thuật đã nghĩ đến, nhưng điều khiến anh thấy kỳ lạ
không phải ở chỗ đó. Anh đặt chiếc cốc đang cầm trên tay xuống, nhìn
Phương Chí Hòa từ đầu đến chân, giọng hoài nghi lo lắng, “Phạm vi nghiên
cứu tâm lý học của cậu có phần rộng quá rồi đấy, cứ như cậu rất hiểu cô ấy
vậy?”
Phương Chí Hòa bật cười, “Hiểu hay không tôi không dám nói, mấy
năm cô ấy ở ‘trong đó’, tôi đề nghị vào thăm rất nhiều lần nhưng trước sau
cô ấy đều không tiếp nhận. Về sau tôi nghĩ, sự thăm hỏi của tôi thật sự có ý
nghĩa đối với cô ấy ư…”
“Cậu đề nghị vào thăm ‘rất nhiều lần’?” Hàn Thuật nghe đến đây không
nhịn nổi thêm nữa, anh ngắt lời Phương Chí Hòa, đứng bật dậy bàng hoàng
nhìn thẳng vào người bạn thân, “Nếu tôi nhớ không nhầm, tôi chỉ nhờ cậu
có một lần!”
“Không sai, mấy lần về sau là tự tôi muốn đi.” Phương Chí Hòa chậm
rãi nói.
Hàn Thuật cười mỉa: “Cô ấy và cậu có quan hệ gì mà cậu vào thăm cô
ấy? Cậu có tư cách gì?”
“Nếu như nói đến quan hệ, cậu không quên cô ấy cũng là bạn học của
tôi đấy chứ? Hay cậu nghĩ cậu đã làm chuyện gì mới có nghĩa là quan hệ
giữa cậu và cô ấy thân thiết hơn những người khác?” Vai Phương Chí Hòa
bị Hàn Thuật phẫn nộ đẩy mạnh một cái, người hơi chơi vơi nhưng cũng
không đến nỗi ngã khỏi ghế, cốc rượu rơi xuống đất, may mà trong không