Hai người đứng ở trên cao, gió rất nhanh thổi bay cánh hoa xuống dưới
bậc thềm, lại là một tiết trời anh thích.
Cát Niên nói: “Câu trả lời của em? Hàn Thuật, có người từng nói với em
câu này, anh ấy nói, trên đời này có hai thứ không thể nắm giữ nổi, một là
chuyện cũ, một là mưa hoa bay.” Cô chỉ về cánh hoa cuối cùng từ tay mình
bay đi theo gió.
“Anh có thể bắt lại được chúng không?”
Hàn Thuật sững người, “Sao không nói sớm! Không được nuốt lời
đấy!” Anh vội vàng đuổi theo những cánh hoa đang càng lúc càng xa, nói
vọng lại từ dưới cầu thang, “Chỉ cần là em muốn, thế nào cũng được.”
Khi chỉ còn lại một mình, Cát Niên nghe cây lựu sau lưng đung đưa
thành tiếng, quay đầu lại, Tiểu hòa thượng mặc chiếc áo sơ mi trắng rộng
thùng thình đã đứng dưới gốc cây, khuôn mặt thư thái vẫn hệt năm nào.
Cát Niên nói: “Em biết rồi sẽ có một ngày anh tới thăm em mà, anh vẫn
như vậy, Vu Vũ, em thì dần già rồi.”
Vu Vũ nhe răng cười đáp lại Cát Niên, mười hai năm nay, lần đầu tiên
anh mở mắt nhìn cô.
Cát Niên giàn giụa nước mắt.
Cô bắt tay làm hòa với số mệnh một lần nữa, không còn cố truy hỏi Vu
Vũ liệu đã từng yêu mình chưa, cũng không truy hỏi rốt cuộc anh thuộc về
ai. Cây lựu chưa từng ra quả này rồi cũng sẽ mất đi sau đợt di dời nghĩa
trang liệt sĩ, Tiểu hòa thượng sẽ không còn quanh quẩn dưới gốc cây nữa, y
như khát vọng của anh, anh nên được tự do.
Tiểu hòa thượng của cô, anh là mưa trên núi Vu, là dòng suối nhập vào
sông Giang, hóa thành mây, cuối cùng trở thành giọt nước mắt trong lòng