Lâm Mạn Thanh cười khổ một tiếng, không thăm dò sức nặng của Diệp
Cẩn trong lòng Lệ Dĩ Thần nữa: “Đúng rồi, việc kêu gọi đầu tư của quảng
trường thị chính như thế nào rồi? Vừa rồi anh quá xúc động, không nên vì
em mà đắc tội với lão sắc quỷ kia.”
Nhắc tới chuyện này, chỗ sâu trong đôi mắt của Lệ Dĩ trở nên lạnh lẽo
bức người: “Lão sắc quỷ kia còn chưa có tư cách trở thành chướng ngại vật
của Lệ Dĩ Thần anh.”
“Nhưng......”
“Được rồi, đừng nhưng nhị gì cả, chuyện này anh sẽ giải quyết, đi thôi,
anh đưa em về nhà cô.”
Trong phòng giải khát của công ty thiết kế kiến trúc LN, lòng Diệp Cẩn
không yên thêm nước nóng vào trong ly trà, ngay lúc nước nóng sắp tràn ra
thì Cố Diễn đã kịp thời hất cái ly trong tay cô.
Tiếng đồ sứ vỡ giòn tan rốt cuộc cũng khiến Diệp Cẩn đang đi vào cõi
thần tiên lấy lại tinh thần: “A......”
“Cả này nay em đều mơ mơ màng màng nghĩ gì vậy?” Cố Diễn vẫn còn
sợ hãi, không nhịn được nổi giận với Diệp Cẩn.Diệp Cẩn vội vàng cúi
người xuống muốn nhặt mảnh vỡ của ly sứ nhưng đã bị Cố Diễn ngăn lại:
“Đùng dọn, để dì dọn dẹp vệ sinh tới xử lý, em theo anh tới đây.”
Vào phòng làm việc của Cố Diễn, tay chân Diệp Cẩn luống cuống đứng
ở trước mặt anh: “Vừa rồi cảm ơn anh.”
Cố Diễn kéo rèm cửa sổ xuống, sau đó mới dám đến gần Diệp Cẩn, cầm
hai tay cô lên nhìn thật kỹ: “Có bị thương không?”
Diệp Cẩn rút tay về: “Em không sao, cám ơn anh, Cố tổng.”