Mục Thiếu Đường thở dài một tiếng: “Diệp Cẩn, cậu ta không đơn giản
như cô tưởng tượng đâu, ngay cả ba tôi già đời như vậy, cuối cùng cũng
thua bởi anh ta, nhưng mà tôi không ngờ anh ta lại đánh chủ ý lên Diệp thị,
tôi hoài nghi anh đến gần cô cũng là vì Diệp thị, cho nên mặc kệ như thế
nào thì cô cũng không nên tin tưởng hoàn toàn."
Nghe vậy, Diệp Cẩn bỗng cảm thấy cả người lạnh lẽo, Lệ Dĩ Thần đến
gần cô chính là vì Diệp thị sao? Nhưng tại sao anh lại muốn Diệp thị?
Trong lúc Diệp Cẩn làm như thế nào cũng không nghĩ ra thì nghe Chu
Mẫn Quân ở bên cạnh chợt hô to lên một tiếng: “Mẹ nhớ ra rồi, Lệ Tuệ
Dĩnh có một cháu trai. Nó khoảng gần bằng tuổi con, nếu như quả thật là Lệ
Dĩ Thần, vậy thì mọi chuyện đều rõ rồi, A Cẩn, nguy rồi, hai cô cháu bọn
họ trở lại tìm mẹ báo thù."
"Mẹ, con không biết mẹ có ý gì, mẹ đang nói gì vậy?"
"A Cẩn, đừng ở lại thành phố A nữa, đi thôi, nhân lúc này rời khỏi đây
thôi, đừng cần trở lại nữa, lại càng không nên đi tìm Lệ Dĩ Thần. Đi, đi
mau."
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, mẹ, mẹ nói rõ ràng đi, nếu không thì con
sẽ không đi."
Bởi vì không cúp điện thoại, mặc dù Mục Thiếu Đường không nghe rõ
họ nói cái gì nhưng vẫn nghe tiếng cãi vả mơ hồ, anh có chút không yên
lòng, nói to vào điện thoại.
"Diệp Cẩn, đã xảy ra chuyện gì rồi? Cô đang ở đâu?"
"Tôi đang ở trên du thuyền, tôi không nói chuyện với anh nữa, mẹ tôi có
cái gì đó không đúng, tôi cúp đây."