CHỜ ĐẾN KHI GIÓ ÊM SÓNG LẶNG - Trang 430

Vẫn là sự xa cách như cũ.

Dương Mai nghĩ, trong vòng giao tiếp của Giang Thủy, có phải anh

đều chia mọi người thành hai loại, thứ nhất là người nhà, thứ hai là những
người khác hay không.

Mà cô, có lẽ thật bất hạnh bị đưa về loại “Người khác” kia.

Đột nhiên nhận thức được điều này khiến Dương Mai thực không

thoải mái. Vì thế, cô rất tùy hứng mà nói: “Vậy được rồi, anh đi về trước
đi.”

Giang Thủy nghe xong bỗng nhiên phản ứng lại, ngẩng đầu bình tĩnh

nhìn Dương Mai nhưng lúc này cô đã quay người đi phía sau, lập tức lại bị
bao phủ trong dòng du khách đông đúc.

Giang Thủy đuổi theo cô: “Em nói cái gì?”

Anh không nghe rõ? Không, cô nói rất rõ ràng, vậy nên anh cũng nên

nghe được rõ ràng. Hỏi lại chỉ là bởi — lúc này anh mới chú ý tới cô cũng
ở chỗ này.

Lại đuổi theo vài bước, Giang Thủy bắt lấy khuỷu tay Dương Mai:

“Em không cùng anh trở về sao?”

Dương Mai ở trong lòng “hừ” một tiếng, quay đầu lại lạnh lùng nói:

“Đúng vậy, em còn chưa chơi đủ.”

“Anh trai anh đã xảy ra chuyện.”

“Em biết, nhưng đó là anh trai ‘anh’, không phải anh trai ‘em’.”

Dương Mai thề, cô nói những lời này thuần túy chỉ là muốn trả thù

anh, chỉ muốn anh cũng cảm thụ được một chút tư vị bị người yêu đẩy ra
ngoài.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.