CHỜ ĐẾN KHI GIÓ ÊM SÓNG LẶNG - Trang 433

Anh sẽ không cho rằng cô thật sự không có tiền chứ? Cô lấy cớ nói

không có tiền, bất quá là vì muốn nhìn xem sự tình còn có đường cứu vãn
hay không. Nhưng hiện giờ xem ra, anh đã quyết tâm muốn một mình trở
về. Bỏ cô lại chỗ này.

Dương Mai nổi giận, một lúc lâu không nói gì.

Cô không khỏi nhớ lại cuộc đối thoại mấy giờ trước —

“Đó là anh trai ‘anh’, không phải ‘em’.”

“Được, Được. Anh trở về một mình.”

Dương Mai nghĩ, có lẽ cô tìm từ quá mức lạnh lùng, nhưng đó là sự

thật. Huống hồ lời nói cũng đã nói ra, bát nước hắt đi làm thế nào thu hồi
lại được? Lần trước hành trình đi Hàng Châu đã từng phát sinh chuyện như
vậy, sau đó anh chạy trở về, anh trai kỳ quái của anh không phải cũng
không có chuyện gì sao.

Có lẽ… lần này cũng là như vậy. Vì cái gì muốn tới đi vội vàng, rõ

ràng khó có dịp có thể ra ngoài du lịch như vậy.

Huống chi, cô mơ hồ cảm thấy, Giang Thủy là “Cố ý” không cho cô

trở về.

Cũng không thể nói là “Cố ý”, chỉ là Dương Mai có giác quan thứ sáu

rất mẫn cảm — dù cho lúc trước cô lạnh nhạt tách biệt “Anh trai anh” và
“anh trai em”, cái này làm cho Giang Thủy sinh hờn dỗi, nhưng từ sau lúc
đó cho đến hiện tại, anh dường như đang thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Giống như, anh thật là không quá hy vọng Dương Mai tham gia vào

chuyện của anh — chuyện nhà anh. Tựa như anh tự tạo ra một giới hạn,
tách ra anh trai anh, đó là người nhà của anh, cũng tách ra cô, là người khác
ở ngoài người nhà.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.