Loại cảm giác này trước kia còn chưa rõ ràng, nhưng hiện tại lại có thể
đánh thẳng vào trái tim Dương Mai.
Một khi đã như vậy, vì cái gì cô muốn mặt nóng đi dán mông lạnh của
anh. Anh khăng khăng trở về, vậy để anh trở về cũng tốt.
Dương Mai nhìn Giang Thủy đưa tiền qua, cô theo bản năng muốn
đẩy trở về, nhưng trong một khắc kia đầu óc lại nghĩ đến một khả năng
khác, cô lập tức nhận lấy chồng tiền kia.
Hành trình kế tiếp, người ở ngoài nhìn vào, có vẻ có chút xấu hổ.
Một đoàn thể, đều không quen thuộc lẫn nhau, bởi vậy thấy bên cạnh
Dương Mai thiếu một người, cũng không nhiều miệng hỏi nguyên do. Chỉ
có hướng dẫn viên du lịch biết nguyên nhân, bởi vì Dương Mai cần phải
giải thích với cô ấy vì sao một người trong nhóm lại rời đi.
Ánh mắt mọi người nhìn Dương Mai, hoặc nhiều hoặc ít đều mang
theo một chút thâm ý tìm tòi nghiên cứu.
Điều này cũng không dễ chịu, nếu là trước kia Dương Mai tất nhiên
không coi chuyện này là gì, nhưng hiện tại… Bởi vì những ánh mắt đó, cô
cư nhiên sinh ra một loại cảm giác “Tôi bị đàn ông vứt bỏ” thật đáng
thương.
Quá gian nan. Không chỉ ban ngày phải cùng những người có đôi có
cặp trong đoàn cùng nhau du lịch, đến đêm khuya nằm trên giường khách
sạn lại chỉ có một mình.
Trước khi sắp ngủ, cô bắt đầu miên man suy nghĩ.
Anh trai Giang Thủy thật sự không có việc gì chứ? Lần này không thể
so với Hàng Châu, không phải tùy tiện là có thể trở về.