CHỜ ĐẾN KHI GIÓ ÊM SÓNG LẶNG - Trang 689

Bà không đi nhặt, cũng không nhúc nhích chỉ ngơ ngác mà nhìn. Ba

Dương ở phía sau nghe thấy động tĩnh đi vào, còn chưa nói gì đã nghe thấy
mẹ Dương phát ra một tiếng thở dài.

“Được rồi, đừng buồn nữa.” Ba Dương khẽ vuốt lưng mẹ Dương, an

ủi nói, chính mình trong lòng lại khó chịu hơn. Hít một hơi, lại nói: “Tôi lại
đi lấy quả táo khác.”

“Đừng lấy nữa, không muốn gọt.”

Một lát sau, bà vẫn dựa cửa đứng, đầu tiên là âm thanh hít không khí

đứt quãng, dần dần chuyển thành tiếng khóc, cuối cùng tiếng khóc lại biến
mất. Ở trong gương, mẹ Dương nhắm chặt mắt, bộ dáng miệng há hốc thoạt
nhìn dị thường cực kỳ bi ai.

“Dựa vào cái gì chứ, con gái tôi phải chịu loại khổ này? Sắp đau đến

mất mạng rồi…”

Mẹ Dương ép thanh âm rất thấp, những lời này vào tai ba Dương mơ

mơ hồ hồ, nhưng trong lòng lại rõ ràng.

Dương Mai phá thai mất mười mấy tiếng đồng hồ, cửa mình từ một

cm dần dần mở ra, mãi cho đến mười cm. Cô nằm trên khăn trải giường
tuyết trắng, thân hình mới béo lên một chút đã gầy gò tái nhợt đi, dường
như hòa hợp với giường bệnh màu trắng thành một thể.

Cô đau đến muốn chết, nhưng một tiếng cũng không kêu. Cắn đến

hàm răng đều run lên, cả khuôn mặt mồ hôi lạnh đầm đìa, giống như vớt từ
trong nước lên.

Một khắc kia, mẹ Dương thiếu chút nữa quỳ xuống bái lạy ông trời,

chỉ cầu nguyện thời gian trôi qua mau một chút, đau đớn của con gái có thể
nhẹ một chút.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.