CHỜ ĐẾN KHI GIÓ ÊM SÓNG LẶNG - Trang 739

Giang Thủy không nhúc nhích, Lý Vân cũng lười phản ứng anh. Đứng

ở phía sau, tay đút vào túi quần: “Lần sau tôi còn gọi cậu tới.”

Rốt cuộc có phản ứng, mày nhăn lại, thanh âm quật cường: “Chết

cũng không đi.”

“Chết ở Bắc Kinh? Cậu cam tâm sao?”

Giang Thủy trầm mặc.

Lý Vân thở dài một hơi: “Đều là như vậy. Tin tưởng tôi, Giang Thủy,

qua không bao lâu cậu sẽ có thể mở một mắt nhắm một mắt. Cậu sẽ hiểu rõ
muốn mặt mũi — phải có tiền.”

Cô ta vỗ vỗ vai anh, “Tôi mệt rồi, nếu cậu không muốn bị khóa ở

ngoài cửa, bây giờ đi lên về cùng tôi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.