CHỜ ĐẾN KHI GIÓ ÊM SÓNG LẶNG - Trang 767

Đặc biệt là tiết ngữ văn, thường xuyên trốn học.”

Nhục Nhục kinh ngạc trừng mắt, bộ dáng ngơ ngác.

Giang Thủy nghĩ tới thời cao trung, trong lớp cũng không phải đều là

một đám quậy phá không cầu tiến. Cũng có một hai “Học trò tốt” không
muốn thông đồng làm bậy như vậy.

Đó là một nữ sinh có mắt kính dày ngang đáy bình rượu, mặt tròn

tròn, trên mặt có vết rỗ. Rất dễ dàng giật mình, đã từng ngồi cùng bàn với
Giang Thủy.

Sở dĩ khắc sâu ký ức, là bởi vì nữ sinh này vừa nhìn thấy Giang Thủy

liền sợ tới mức thân thể run như cái sàng. Kỳ thật Giang Thủy không
thường ngồi trong phòng học, nhưng mỗi lần ngồi vào phòng học, nữ sinh
ngồi cùng bàn này cũng không dám ngẩng đầu, Giang Thủy đùa dai thường
dùng bút lông chọc cô ấy một cái, liền có thể sợ tới mức từ trên ghế nhảy
dựng lên, lúc nhìn qua, đôi mắt trừng to giống long nhãn.

Tựa như dáng vẻ của Nhục Nhục bây giờ.

Giang Thủy mỉm cười, hỏi: “Em bao nhiêu tuổi?”

Nhục Nhục theo phản xạ đáp: “Mười tám — vừa qua sinh nhật.”

“Ừm. Đã thành niên.”

Chốc lát sau, lại hỏi: “Em trai em đâu? Em trai muốn vào đại học kia,

bây giờ đang ở nơi nào?”

“Nó trọ ở trường, cứ ba cuối tuần về nhà một lần.”

Giang Thủy nói: “Không phải em không có ‘nhà’ sao?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.