CHỜ ĐẾN KHI GIÓ ÊM SÓNG LẶNG - Trang 787

Tóc đỏ gật đầu như gà con mổ thóc.

“Cái xe nát kia của cậu cũng nên thay đổi.”

Tóc đỏ vừa nghe thiếu chút nữa hộc máu, cũng không biết thời điểm

Giang Thủy vừa tới Bắc Kinh, hắn dùng này chiếc xe này đón đưa anh bao
nhiêu lần! Anh bây giờ muốn ném xe hắn đi? Không nhìn mặt mũi chủ
nhân, tốt xấu cũng nhìn đến tình cảm đã từng ngồi lên nó chứ.

Nhưng mà hắn vẫn là cười cười nói: “Em không có tiền đâu anh

Thủy.”

“Mua xong gia cụ, dư lại tiền cầm đi đổi chiếc mới. Không đủ tìm

tôi.”

Xem nhà xong, Giang Thủy lại tới chung cư của Lý Vân.

Đang là cuối tuần sau giờ ngọ, Nhục Nhục và em trai cô ấy đều ở đây.

Thấy anh trở về, song song đứng lên, có vẻ hơi câu nệ. Rốt cuộc không
phải nhà của chính mình, ăn nhờ ở đậu, đều là cái dạng này. Bên miệng
Giang Thủy cười một cái, chuyện cũ đã như gió bay đi.

Anh tận lực làm chính mình có vẻ hiền lành một chút, đi qua, nhìn trên

bàn một cái, hai chị em đang làm bài tập. Những đề bài đó dường như đã
qua mấy đời, Giang Thủy xem một cái liền cảm thấy đầu to ra, lập tức dời
ánh mắt đi, dừng ở mâm đựng trái cây trên bàn, thuận miệng nói: “Ăn chút
trái cây đi.”

Nhục Nhục mau chóng trả lời: “Vâng ạ.”

Không có lời nào để nói, Giang Thủy gật gật đầu, đang muốn đi, khóe

mắt liếc thấy một ánh mắt nóng cháy không thèm che dấu.

Anh nhìn theo xem, em trai Nhục Nhục bị bắt tại chỗ hơi hơi né tránh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.