CHỜ EM LỚN NHÉ. ĐƯỢC KHÔNG? - Trang 194

Mạt Mạt cũng không phủ nhận là bố cô rất thương cô.

Cô nhớ rõ ràng có một lần cô sốt cao mãi không hạ, cả người rét run cầm

cập. Ông ôm cô cả một đêm, liên tục kể cho cô mấy câu chuyện cổ tích, kể
về câu chuyện của cô bé lọ lem và bạch mã hoàng tử, kể về chuyện làm thế
nào ếch có thể biến thành hoàng tử, còn có người đẹp ngủ trong rừng được
hoàng tử cứu tỉnh bằng một nụ hôn...

Cô ngủ được một lát, lại tỉnh một lát, giữa những lúc tỉnh và lúc ngủ, câu

chuyện cổ tích chẳng bao giờ gián đoạn...

Sáng sớm ngày hôm sau, cô mở mắt liền thấy người bố luôn luôn mạnh

mẽ trong trí nhớ của mình, đôi mắt ông hiện lên tơ máu, giữa trán lại có
thêm nhiều nếp nhăn. Cô lại nhìn sang bên cạnh, An Nặc Hàn đang ngủ
trên ghế sát giường bệnh của cô, trong lúc ngủ, mày kiếm dài vẫn còn nhíu
lại, ánh mặt trời chiếu một tầng sáng mờ nhạt mỏng manh trên khuôn mặt
anh, hiện ra sự lo lắng mông lung.

"Bố?" Mạt Mạt khóc, cả một đêm dài đau nhức khắp người cũng không

làm cô rơi nước mắt, thế mà cô lại thấy cảm động bởi hình ảnh này mà
khóc.

Bàn tay to của bố dịu dàng lau đi nước mắt trên mặt cô: "Còn lạnh

không? Có đau chỗ nào không?"

Cô lắc đầu, về sau cô đều cố gắng không ốm lại lần nữa.

Bàn tay ấm áp đặt lên trán cô, cơn sốt đã hạ, đôi mày nhíu chặt của bố

cuối cùng cũng giãn ra.

Mạt Mạt biết bố rất yêu cô, chỉ cần cô muốn gì đó, ông đều có thể nghĩ

mọi biện pháp giúp cô đạt được.

Trong đó cũng bao gồm cả người đàn ông cô muốn lấy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.