CHO EM MỘT ĐIẾU THUỐC - Trang 151


"Em nấu thật à? Trước đây anh có biết đâu?"

"Anh mới quen em được bao lâu? Em biết nấu nướng từ bé, mấy năm nay
có sao lãng thật, giờ trổ tài một chút. Thôi thôi, anh nhanh cởi áo khoác ra
ngồi xuống đi, không phải vì chúc mừng ngày đầu đi làm của anh, em
chẳng xuống bếp đâu! Nhưng mà, bao nhiêu năm không nấu cơm, em vẫn
thấy tay nghề còn khá! Biết làm sao được, ai bảo em sinh ra vốn thông
minh ngất trời!" Diệp Tử vờ ra vẻ tài ba, với tay treo áo khoác lên mắc.

Nếu nói công dung ngôn hạnh chỉ có ở người phụ nữ phát triển toàn diện,
sao tôi lại có cái may mắn gặp được một người như thế? Hoàn toàn quá sức
tưởng tượng, có nhặt được trên đường một thỏi tiền vàng cũng làm sao
bằng được tâm trạng sung sướng tôi đang có lúc này?

Diệp Tử rót ra hai ly rượu nho đỏ, đưa một ly cho tôi nói: "Anh yêu, em
biết anh không uống rượu, nhưng đây là rượu làm từ nho dại, chỉ có 4 độ
thôi, chúc mừng anh! Nào, chạm ly!"

Tôi cũng nâng ly rượu lên: "Thế thì xin chúc bé bỏng của anh mãi mãi vui
tươi, coi tất cả đã qua là chuyện của quá khứ!"

"Chúc anh công việc suôn sẻ, thăng quan tiến chức!"

Đặt ly rượu xuống, tôi đưa đũa gắp hết một lượt thức ăn trên từng đĩa. Miễn
bàn, thật sự không phải vì "yêu yêu cả đường đi lối về", mà Diệp Tử quả có
tài nấu nướng, màu sắc, hương vị đậm đà, canh cũng rất hợp khẩu vị, rất
giống cách ninh của Quảng Đông. Trong đầu tôi lập tức trỗi dậy nguyện
vọng muốn được cưới người con gái này về nhà.

Diệp Tử không hề động đũa, em chỉ ngồi ngắm tôi ăn, lát sau tự dưng lại
hơi nhíu mày, tay lăn lăn ly rượu dáng chừng đang mông lung nhớ lại điều

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.