CHO EM MỘT ĐIẾU THUỐC - Trang 204

em nghĩ vẫn nên nói ra, nếu không sau này…sau này đi rồi sẽ không còn cơ
hội nói với anh nữa. Mình quen nhau từ ngày đầu tiên anh đi làm đúng
không? Còn nhớ lần ở thang máy không? Em bê một đống tài liệu trong
tay, anh vẫn muốn giúp em, trước đây đã học qua một câu gọi…gọi là…là
“vừa gặp đã yêu”, tiếc rằng khi bước chân ra khỏi thang máy em mới hiểu
hết ý nghĩa của câu nói đó. Từ nhỏ bị gia đình quản lý nghiêm ngặt, lên đến
đại học lại nghĩ không lâu nữa sẽ đi du học, vì thế suốt thời gian em
không…em không hề có bạn trai thật sự. Rồi nghĩ việc làm visa trúc trắc,
thôi đành qua công ty Vân Nam, ban đầu chỉ muốn thông qua Vân Nam
nghiệm sinh chút ít về cuộc sống, nhưng lại gặp anh. Từ nhỏ lúc nào em
cũng đứng đầu lớp, gia đình cũng có điều kiện, có lẽ những yếu tố ấy đã tạo
cho em cá tính cạnh tranh mạnh mẽ. Gặp được điều mình muốn là phải
giành, phải giật lấy bằng được, em biết anh có bạn gái, chị ấy thật sự rất
đẹp, gặp chị em tự thẹn mình không bằng người, nhưng em vẫn nghĩ, chắc
chắc có chỗ em hơn chị. Vì thế…Nhưng từ lúc chúng mình đi xem phim
đến bây giờ, hơn nửa năm đã qua, anh không hề để mắt hơn đến em dù chỉ
một lần, ngay cả lần trước tổ chức sinh nhật ở nhà em…Mà thôi, tất cả
những việc này đã chứng minh anh là người đàn ông toàn tâm toàn ý, đáng
để được yêu, lần này em chịu thua, em…chọn sự bỏ cuộc, thôi cứ đi Mỹ
vậy.”
Cô một mực cúi đầu, khi nói những lời này cũng không hề nhìn tôi. Tôi
lạnh lùng ngồi nghe, không hề thốt lên lời nào. Một lát sau, cô nói tiếp:
“Hai ngày nay anh không đi làm, em cũng không biết rốt cuộc đã xảy ra
chuyện gì, có điều những ngày này anh không có chút tinh thần, ngày nào
cũng rất muộn mới về, làm việc như điên, cứ như cố tình làm lơ bản thân.
Kiến thức xã hội của em kém, nhưng em không hề ngu, lòng anh có tâm sự.
Hải Đào, cứ cho là chúng ta không thành…thành đôi, thì anh có thể coi em
là tri kỷ không! Bất luận xảy ra việc gì em cũng hy vọng anh phấn chấn lên,
nhìn thấy bộ dạng anh bây giờ…” Tiêu Lâm gục đầu xuống thấp hơn, hai
hàng nước mắt tự dưng chảy ra, nhỏ xuống bàn tay cô.
Tôi vỗ vỗ lên tay cô, nói: “Biết rồi, anh cảm ơn em.”
Tôi vừa mở miệng, dòng nước mắt thứ hai lại lăn xuống bàn tay.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.