CHO EM MỘT ĐIẾU THUỐC - Trang 62

Ngọc váy ngắn không thể ngắn hơn, phong cách ăn mặc của cô pha chút
nghiêm túc, không thích lộ da thịt, nên thật không dễ liên tưởng cô không
mặc quần áo thì trông thế nào.

Có một lần cô bị Ức Đình gọi lên KTV tiếp khách, cô còn nhớ khách lần đó
là đám người làm nghệ thuật.

Nhưng cô vừa vào đã bị đẩy ra.

Vị khách nổi tiếng ấy nói: “Cớ sao lại đưa đứa trông như tép giá, màn hình
phẳng thế, cút ra!”

Tiểu Vân lúc ấy uất nghẹt thở, quay về sàn liền giật đứt hai khuy áo.

Vì thế Trần Dương đã phải kinh ngạc khi nhìn thấy thân thể Tiểu Vân.
Ngực Tiểu Vân rất đầy và đẹp, loại một bàn tay không đủ che hết. Khi Tiểu
Vân áp sát Trần Dương hơi hồi hộp, mồm miệng khô khốc, miệng lưỡi
cứng đờ. Lại còn làm rơi cặp kính gọng vàng xuống đất. Một đêm hai mái
đầu đầm đìa mồ hôi, thở không ra hơi.

Xin đừng hiểu nhầm, họ chẳng làm gì cả, thật ra là làm KHÔNG THÀNH.

Bởi vì Trần Dương hoàn toàn không “lên” được.

Trần Dương đáng thương nhặt cái kính trên thảm lên thổi hết bụi, rồi như
một đứa trẻ mắc lỗi ôm lấy Tiểu Vân và khóc.

Khuôn ngực yêu thương như người mẹ cũng không thể dâng gợi điều gì.

Thì ra sau lần tai nạn Trần Dương đã xong rồi, bác sĩ nói một lý do là tinh
hoàn tổn thương, còn lý do khác là tinh thần bị hoảng loạn sau vụ tai nạn.
Anh đã uống rất nhiều thuốc, khám rất nhiều nơi, nhưng kết quả vẫn không

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.