CHO EM MỘT ĐIẾU THUỐC - Trang 61

khách cho cô, một qua hai lại, trở thành thân quen.

Tiểu Vân vẫn một mực cho rằng, Diệp Tử hành nghề này có phần không
đáng. Diệp Tử nên làm nghề gì Tiểu Vân cũng không nói được. Trời sinh ra
một vật cưng như thế, lẽ ra không nên để Diệp Tử vì kế sinh nhai, vì đồng
tiền mà bán thân.

Nửa năm sau Trần Dương quay lại Bắc Kinh, trên mặt có thêm một vết sẹo.
Vết sẹo đó đi đôi với cái kính gọng vàng quả thật không cùng loại, nực
cười cọc cạch. Tiểu Vân nhìn thấy không đừng được cười. Cũng may, cô
không quên che miệng.

Nguyên do là lần trước khi về Hongkong Trần Dương bị đụng xe, phải nằm
viện hơn 4 tháng trời.

May mắn thay, ở cái đất Hongkong cạnh tranh khốc liệt kia, anh ta không
hề bị mất việc.

Đêm đó Tiểu Vân cùng Trần Dương trở về quán rượu.

Họ ở bên nhau 3 ngày mà Trần Dương không hề chạm vào người Tiểu Vân.

Tiểu Vân bắt đầu nghi ngờ về sự quyến rũ của mình.

Đêm thứ tư cô quyết định chủ động xuất kích, từ nhà tắm bước ra cô cố ý
để khăn tắm đang quấn trên người rơi xuống sàn nhà, thổn thức kêu lên một
tiếng “a”, đôi mắt của Trần Dương tự nhiên rơi đắm đuối vào ống cơ thể
trần truồng.

Thường ngày Tiểu Vân thích mặc áo sơ mi có cổ, thắt chiếc ca vát khít chặt
đến nút áo cuối cùng, không giống Diệp Tử thích mặc áo bó quần bó, cũng
không giống Ức Đình thích mặc áo lộ nửa ngực, càng không giống Tiểu

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.