CHO EM MỘT ĐIẾU THUỐC - Trang 59

“Một hộp đêm, con gái ở đó nổi tiếng lắm, toàn sinh viên đại học, nghe nói
một ngày kiếm được vài vạn (mười mấy triệu VND) cơ.”

“Ở đâu?”



Sau này Tiểu Vân không thể quên nổi giọng điệu khoa trương của ông tài
xế “Vài vạn cơ!” Ha ha, việc như thế cũng có, nhưng không phải ai cũng
gặp được. Trong cái thế giới đốt tiền văng bạc này, mỗi ngày đều có thể xảy
ra kỳ tích, cũng có thể ngày nào cũng chỉ như ngày nào.

Nhưng Đá quý trần gian quả thật nổi như cồn.

Cứ thế cứ thế, Tiểu Vân không đến nhà họ hàng nữa, cô ở tạm trong một
khách sạn, tối ấy đã đến Đá quý trần gian tiếng tăm lẫy lừng.

Ngay đêm đầu tiên cô gặp được một người Hongkong Cứ nghĩ đến người
Hongkong là ta nghĩ rằng họ dọc ngang đều đầy ứ tiền, đại loại là thường
thường phải cỡ bậc đại gia buôn bán giàu có. Có điều trên thực tế mức sống
ở Hongkong rất cao. Người này khoảng 30, nhân viên cao cấp của một
công ty, kinh tế khá giả, lương lậu cao hơn so với người cùng ngành làm tại
đại lục.

Vì đó là lần đầu tiên Tiểu Vân đến những chốn như thế, ít nhiều sẽ có cảm
giác “vào thành dự hội”, thêm nữa ăn mặc không đủ độ hở hang (cái áo sơ
mi cài đến nút thít cổ, tạo cảm giác nghẹt thở), kẻ sành sõi vừa nhìn là biết
lính mới, chẳng làm sao có thể cân xứng với chốn đèn đỏ rượu xanh này.

Người Hongkong vừa nhìn Tiểu Vân đã hứng trọn tiếng sét ái tình. Anh ta
bước đến mời Tiểu Vân khi đó đang đứng thừa thãi sượng sùng cạnh sàn
nhảy, và mời cô một ly nước ngọt.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.