CHO EM MỘT ĐIẾU THUỐC - Trang 68

tôi là thằng thất nghiệp, hơn nửa tháng đã trôi qua, ban ngày tôi dùng thời
gian để ngủ, ban đêm để chơi bài, hát hò, la cà ở quán bar và tơ tưởng đến
Diệp Tử, những tháng ngày hỗn mang thế mà dễ sống.

Thỉnh thoảng tôi gọi cho Diệp Tử, quanh quẩn với mấy câu: Dạo này em có
khỏe không? Em thế nào? Có thời gian đi ăn không?

Diệp Tử đáp lại vọn vẹn 2 câu: Vẫn ổn. Vừa về nên hơi bận. Để khi khác
nhé.

3 lần như thế, tôi lại mò đến Đá quý trần gian đi tha thẩn.

Tôi mê nhất cái chỗ ngồi có thể nhìn từ trên xuống, thỉnh thoảng nhìn thấy
Diệp Tử nhảy múa trên sân khấu, Dương Liễu eo thon mềm mại uốn éo.

Cặp mông của Diệp Tử tròn đầy, rất hiếm thấy ở người Châu Á, nói như lời
một thằng bạn tôi: “to đến mức có thể đặt một cái bàn chơi bài mạn chược
lên đấy”, thêm vào kinh nghiệm một lần ân ái với em, tôi thậm chí còn ngờ
rằng bên trong ấy có đặt một chất liệu kiểu mới nào đó.

Có một lần Diệp Tử mặc một chiếc váy liền thân trễ ngực, từ tầng trên nhìn
trông xuống thấy vồng ngực trắng nuột lồ lộ hiện ra, cảnh tượng làm người
ta ứa máu khát thèm.

Tôi không muốn những thằng khác ở bốn phía dưới kia trông thấy cảnh
tượng ấy. Điều làm tôi thất vọng ê chề là đám đàn ông ngồi phía trên nhìn
xuống như tôi không hề ít, hỡi ôi, ước gì đây là thế giới người ta còn không
màng đến ngày tận thế.

Tôi uất muốn cởi phăng đồ trên cơ thể mình để mặc vào cho em.

Từ một kẻ chưa một lần giao đãi với Diệp Tử tôi trở thành người thầm lặng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.