Nói như vậy, chuyện rơi xuống vực sâu này cũng có kĩ xảo đấy. Ở
trong tiểu thuyết võ hiệp, nhân vật chính rơi xuống vực sâu bình thường
nếu không phải tình cờ gặp danh sư, thì cũng là nhặt được bí tịch võ công,
bảo tàng hoặc tuyệt thế giai nhân, cho nên nhân vật chính ngươi thật dũng
cảm mà rơi a! Còn trong tiểu thuyết ngôn tình thì, bình thường nhân vật
chính sẽ bị mất trí nhớ, tiếp theo gặp lại người yêu, lúc tới thì sẽ hoàn toàn
không nhớ được gì, sau đó khôi phục trí nhớ biểu thị tình yêu vĩ đại. (TNN:
tác giả lại ném cho mềnh 1 bát máu chó to oành =]]] may mà máu chó
không rơi vào nhân vật chính, nên có thể yên tâm xem kịch hay hê hê hê)
Kết quả, Chúc Anh Đài của chúng ta hoàn toàn mất trí nhớ, thật ra thì
cũng không phải mất trí nhớ, chỉ là não bộ bị tổn thương nặng nề, máu chèn
vào dây thần kinh, trí nhớ thường xuyên bị hỗn loạn, thần kinh thác loạn,
đần độn, u mê, người khác nói cái gì thì chính là cái đo.
Nói đến ngày đó Chúc Anh Đài rơi xuống vách núi, không chết, bị
thương cũng không nặng, chẳng qua não bộ bị thương, nàng mơ mơ màng
màng đứng lên, đi về một hướng, sau đó té xỉu ở chỗ cách vách núi khá xa,
thế cho nên thời điểm đám người Lương Sơn Bá đến mới không tìm được.
Vận khí của Chúc Anh Đài quả thực kém không chỉ một chút. Sau, có
người đi ngang qua, nhặt được nàng mang đi, vốn chỉ muốn mang về làm
đầy tớ, không ngờ trở về, lại phát hiện hóa ra là một cô nương, rửa mặt
sạch sẽ rồi thấy bộ dạn nàng thật đúng là không tệ, liền nổi ác ý, thừa dịp
nàng hôn mê bất tỉnh, bán nàng cho ma ma ở Chẩm Hà lâu. Người nọ được
một khoản tiền, vui tươi hớn hở rời đi.
Ma ma kia thấy nàng khuôn mặt nhỏ nhắn khá xinh đẹp, mặc dù bị
thương, nhưng bồi dưỡng tốt thì nhất định có thể trở thành con gà đẻ trứng
vàng cho mị, nên cũng không để ý, mời đại phu về chăm sóc. Lại không
ngờ Chúc Anh Đài vừa tỉnh dậy, ma ma kia xem xét, vừa hỏi, phát hiện đầu
óc nàng bị hư, lập tức nổi nóng, cũng may Ngọc Vô Hạ nhìn thấy, nhận ra
Chúc Anh Đài, nên đứng ra bảo vệ nàng, cho nàng ăn uống.