hơi cạn sạch, sau đó hít sâu một hơi, không chút khách khí ngồi xuống, vẻ
mặt thần bí nhìn Diệp Quân Lan: “Diệp gia muội tử, muội có biết hôm nay
ta nhìn thấy ai ở trong Chẩm Hà Lâu không?”
Chẩm Hà Lâu, kia không phải là lầu xanh sao? Diệp Quân Lan mặt
đầy hắc tuyến, chắc không phải tình nhân cũ của hắn chứ? Liếc mắt, thuận
miệng hỏi: “Ai?”
“Chúc Anh Đài.” Vương Lam Điền rót chén trà, chậc chậc, không tệ!
“Cái gì! Ngươi nói Anh Đài ở lầu xanh?!” Diệp Quân Lan vừa nghe,
vô cùng kinh ngạc, vội vàng xuống giường, không được, nàng phải đi xem
một chút.
Mã Văn Tài ngăn cản nàng, Diệp Quân Lan không hiểu nhìn lại, thấy
hắn lắc đầu, sau đó hỏi Vương Lam Điền: “Ngươi xác định không nhìn
lầm?!” Ngươi dám nói người ngươi nhìn thấy chính là Chúc Anh Đài, ta
tuyệt đối sẽ không để yên cho ngươi! Dám đem chuyện này tới làm phiền
Lan nhi trọng thương mới khỏi!
Đáng tiếc Vương Lam Điền trời sinh thiếu gân hơn người bình thường
chút ít, rất vui mừng trả lời: “Đúng vậy, sao ta có thể nhìn lầm chứ!”
“Cái gì, ngươi nói bây giờ Cửu nha đầu đang ở lầu xanh?!” Ngoài cửa
truyền đến một giọng nói tức giận cùng kinh ngạc.
“Bát ca?!” Diệp Quân Lan vội vàng nhìn về phía cửa, không thể nào?
Người đứng ngoài cửa chính là Bát ca Chúc Anh Tề đến thăm Anh Đài.
Giờ phút này Mã Văn Tài cùng Vương Lam Điền giữ vững trầm mặc,
một người thì trong mắt hiện lên một vẻ suy nghĩ sâu xa, một người thì
thuần túy là kinh ngạc.