CHỚ HỎI CHỐN QUÂN VỀ - Trang 166

Nhị ca Diệp gia là một người hào sảng, cũng cưng muội muội nhất

nhà, chính là kiểu chỉ cần muội muội nhà mình thích, hắn chắc chắn không
phản đối, nhưng đây là hạnh phúc của muội muội nhà mình, sao lại không
thể thử thăm dò một chút chứ? Cho nên tìm một ngày đẹp trời, hẹn Mã Văn
Tài uống rượu một trận, khi quay về, hai người đã như huynh đệ tốt của
nhau từ lâu.

Diệp mẫu thân lại không nói gì, chỉ nói một câu “Cậu bé này được

lắm, ta thích” từ đó nhận định địa vị cô gia (con rể) Diệp gia của Mã Văn
Tài chắc như đinh đóng cột, ngàn năm không đổ.

Diệp Quân Lan cũng biết chuyện này, nhưng cũng không ngăn cản, dù

sao đó cũng là sự quan tâm của người nhà đối với mình, hơn nữa nàng cũng
tin tưởng Tu Nhân có năng lực để người nhà mình chấp nhận hắn.

Có điều mấy ngày gần đây thời gian Tu Nhân ở bên cạnh nàng quá ít,

mỗi khi trời tối không phải theo phụ thân đánh cờ, thì lại cùng đại ca uống
trà, không thì lại bị nhị ca lôi đi uống rượu.

Tối này lại bị phụ thân kéo đi rồi, nàng tức chết đi được! Diệp Quân

Lan ngồi trong lương đình, nhìn ánh trăng rọi trên mặt đất, nổi lên chút xao
động, sau đó cơn gió thổi qua, lá cây xào xạc. Sắp đến tháng sáu, hoa sen
vẫn chưa nở, nhưng trong hồ lại tràn đầy lá sen hình chữ điền, mang ý vị
mùa hè xanh mát.

“Sao lại ngồi ở đây, mặc dù thời tiết hơi nóng, nhưng vẫn phải chú ý

không nên để bị cảm lạnh.” Giọng nói dịu dàng ấm áp quen thuộc vang lên,
sau đó là dáng người quen thuộc đi tới, chậm rãi ngồi xuống bên cạnh nàng,
ôn nhu nhìn nàng, “Chẳng lẽ là nhớ ta, nên cố ý ngồi đây chờ ta sao?”giống
như nói đùa, nhưng mơ hồ lại mang theo vài phần mong đợi, trong mắt tràn
đầy ý cười.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.