CHỚ HỎI CHỐN QUÂN VỀ - Trang 167

Diệp Quân Lan bất ngờ, tựa như giận dỗi đáp: “Đúng vậy, ta chính là

nhớ huynh đấy! Ta ấy à, mấy ngày gần đây vì huynh mà trà không nhớ cơm
không mong, ăn ngủ không yên, huynh nói xem phải làm sao bây giờ?” Có
điều, nhớ hắn là sự thật, chẳng qua chưa đến mức khoa trương như thế, ai
bảo mỗi ngày đều không thấy hắn đâu!?

“Nếu đã vậy, để bồi thường lại, lịch trình mấy ngày sau của ta tùy

muội quyết định nhé.” Mã Văn Tài tất nhiên biết ý tứ trong lời nói của
nàng, nhưng chỉ cười cười không để ý.

“Được! Hứa rồi nhé, sau này do ta quyết định” Thật sự Diệp Quân Lan

cũng không ngờ hắn sẽ trả lời như vậy, sau đó trầm tư suy nghĩ xem cần an
bài lịch trình như thế nào.

Mã Văn Tài thấy nàng vui vẻ như thế, đương nhiên biết mình đã quyết

định đúng đắn, ừm ừm, đã thu phục xong mọi người trong Diệp gia, hiện
tại nên đền bù cho Lan nhi mới được, đến thăm nơi nàng lớn lên, còn có thể
trêu đùa nàng vui vẻ, vui vậy cớ sao không làm? Mã Văn Tài bất động
thanh sắc, khóe miệng lộ ra ý cười giảo hoạt như hồ ly.

Mấy ngày kế tiếp, hai người cùng nhau đi chơi, chơi rất vui vẻ, có điều

thời gian vui vẻ trôi qua rất nhanh, Diệp Quân Lan và Mã Văn Tài cũng
phải quay lại thư viện Ni Sơn rồi.

“Tiểu Lan Nhi, hay là, đừng về trường nữa, phụ thân, mẫu thân không

nỡ xa Lan Nhi!” Diệp phụ thân tội nghiệp nhìn con gái mình, vẻ mặt rối
rắm thỉnh cầu, đừng đi mà, có được không? Thấy vậy Diệp Quân Lan cũng
không đành lòng.

Nàng day day thái dương, cảm thấy gân xanh trên trán nổi lên, mở

miệng kêu: “Phụ thân.”

“Được rồi, phụ thân biết rồi! Phụ thân sẽ nhớ Tiểu Lan Nhi lắm đấy!”

Dường như phát hiện được tâm trạng của con gái, Diệp phụ thân liền mở

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.